Mời em vào quán thời gian
Khuấy ly ký ức, uống làn hương xưa (thơ Hoàng nhuận Cầm)
Con phố nhỏ, nơi những bước chân đi chầm chậm rồi ngập ngừng dừng trước những cửa hàng, nơi phảng phất chút gì xưa cũ bởi cái tỷ lệ nhỏ bé của cấu trúc con phố, bởi cái không khí sống vừa yên ả lại vừa sầm uất của con đường thương mại xen lẫn đời sống gia đình. Con phố có một quá khứ, một hồn cốt, sang trọng mà khiêm nhường, giàu có mà không xa cách.Con phố nhỏ nối hai “tên tuổi” lớn ở trung tâm Hà nội là đường Trần Hưng Đạo và Lý thường Kiệt. Số phận của nó gắn liền với những biến cố lịch sử,thời cuộc, nên bộ mặt biến đổi không ngừng. Không dài qua 1 đầu đường tính cả hai bên hè hơn chục gia đình, thường là khá giả ( không tính trong ngõ), với những câu chuyện đời mà trong bữa cơm tối nhà này có thể nối về nhà kia, nhưng không phải thói ngồi lê mách lẻo…
Đó là chuyện ngày xưa của con phố mang tên Dã tượng.Bây giờ hầu hết là cư dân mới đến, chỉ còn lại chừng hai ba căn là gia đình đã sống ở đây qua nhiều thế hệ. Mới rồi, Tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê ở 1 quán nhỏ Dã tượng chợt hoài niệm nhớ đến Cà phê Thi bên số lẻ , nhưng còn đâu nữa . Một toà nhà cao tầng đã mọc lên ở đó (Eximban và một đơn vị Sở tư pháp…).
Bộ GT , nhà anh Nguyễn ĐT, nhà Việt T cũ là còn nguyên còn tất cả đã thay da đổi thịt hết , âu cũng là cuộc đời.
Ngày xưa Thực dân Pháp khéo chọn vị trí đi từ sở Cẩm qua con phố là sang thẳng toà án và bên cạnh là nhà tù Hoả lò.Giờ vẫn thế, chỉ có điều không còn Hoả lò…Những thăng trầm, những nỗi truân chuyên, được và mất, những cay đắng ngọt bùi , con phố nhỏ đều chứng kiến . Nó như một chứng nhân của lịch sử và nó luôn tự hỏi “tồn tại hay là sống”
1 nhận xét:
Gia đình tôi là lớp Hà Nội sau hòa bình 54,tuy nhiên H.N của ký ức tuổi thơ, nơi mình sinh ra và lớn lên không bao giờ có thể quên được. Ở tuốt trong góc khu tập thể nhưng bây giờ cũng là những ngôi nhà 4,5 tầng cao vút của một ai đó,không thể tìm được một chút gì của "ngày xưa thân ái".
Đăng nhận xét