Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Merry Christmas

Một mùa Giáng sinh nữa lại đến. Chúc các bạn có một Giáng sinh vui vẻ!

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Tin ngắn

Tối qua 20/12/2009, nhân dịp có một số anh em trong SG ra HN. Hùng "con" Ôtô K16 mời một số anh em cựu sinh viên các khóa dự bữa cơm thân mật. Dưới đây là một số hình ảnh buổi gặp mặt.











 

 

 

 

Muốn xem ảnh rõ hơn, xin "click" vào giữa ảnh.

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

Nhớ về thầy

Tuần trước tôi cùng những người bạn của mình dự đấm cưới của con một anh bạn cùng đại học- Chúng tôi gặp lại thầy - Người thầy hướng dẫn tôi 1 phần trong luận án tốt nghiệp . Sau đó chúng tôi tới thăm nhà thầy giáo . Vừa chào thầy, nhìn thấy hoàn cảnh nhà Thầy tôi đã khóc lúc nào không hay. Bạn bè lại được dịp cười trêu tôi bao năm rồi không hề thay đổi. Hai thầy trò ôm nhau khóc.
Thế rồi cả đám sinh viên cũ vừa cười đấy, đứa nào đứa nấy đã phải rút khăn. Khóc rồi lại cười. Chẳng ai nói gì cả, tất cả hình như đều thấy lòng mình se thắt lại, bởi vừa chạm về kỷ niệm thuở nào đó mà thời gian không thể nào xóa nhòa...
Còn biết bao nhiêu kỷ niệm về những tháng ngày được là học trò, được ngồi ở dưới lớp, lắng nghe lời thầy cô. Những lần đi chơi quên cả bài vở hay thức trắng đêm để học bài thi. Ai đó nếu đã từng là học trò hẳn sẽ không bao giờ quên được tất cả những điều ngọt ngào ấy.
Và ai đó trên đường đời của mình hôm nay, đang đối diện với trăm mối đa đoan của sự nghiệp, hãy dừng lại dành vài phút rảnh rang để tưởng nhớ về thầy cô, những người đã từng đặt nhiều tình yêu, hi vọng vào các thế hệ học trò của mình khi tương lai của các học trò hãy còn là một ẩn số.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

TOÁN & NGÔN NGỮ

Xin giới thiệu một bài của tác giả Nguyễn Gia được đăng trên Saigon Times Online. Để xem rõ hơn xin “click” vào giữa bài.


Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Ngày 21/12/2012 - Tiếp theo

Ngày tận thế

Theo phóng viên cuả ABC News cho biết một nhóm thường dân ở Âu Châu và Mỹ đã bắt đầu lục tục kéo nhau lên những miền nuí non hiểm trở hoặc xa xôi hẻo lánh để tránh một đại hoạ mà họ nghĩ là có khả năng tiêu diệt phần lớn nhân loại hiện đang sống trên mặt đất vào năm 2012.

Patrick Geryl là một thí dụ điển hình. Ông là một công nhân làm trong phòng thí nghiệm cuả một hãng dầu hoả cuả Pháp với mức lương tuơng đối. Tuy nhiên hai năm trước ông đã nghỉ việc, để chuẩn bị cho cuộc lánh nạn mà ông nghĩ sẽ xảy ra vào năm 2012. Năm nay 51 tuổi đời, nhưng ông cũng chỉ dự định chỉ để dành vưà đủ cho cuộc sống mình đến năm 2012, vì theo ông , sau năm 2012 ông và đa số mọi người cũng sẽ bị tiêu diệt bởi những gì thảm khốc nhất xảy ra vào năm đó. Geryl nói với phóng viên ABC News “ Quý anh phải hiểu là sẽ không còn bất cứ sự gì tồn tại nổi trên mặt đất này vào lúc đó . Nền văn minh nhân loại sẽ phải làm lại từ đầu” Ông đã soạn sẵn các thứ nhu yếu phẩm cũng như những đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày trong một danh sách dài 11 trang giấy.

Ngoài Geryl ra, hằng hà sa số nhũng người khác cũng cùng chung một ý nghĩ. Nếu bạn vào Google tìm tòi thì sẽ thấy đề tài “Tận Thế Năm 2012” đã có khoảng 700,000 lần truy cập. Khoảng 6,500 góp ý về đề tài này trên mạng You Tube. Những cuốn sách cùng một đề tài cũng bán chạy nhu tôm tươi ! Thí dụ như cuốn “2012: Sự trở lại cuả Quetzalcoatl” đã bán được hàng ngàn ấn bản mỗi tháng kể từ khi được phát hành vào tháng Năm vưà qua.

Trong Khi Đó Có 1 Vài Thông Tin Vỉa Hè Cho Rằng. 2012 là năm mà Obama Người đang được yêu thích hiện tại hết mãn nhiệm tổng thống.Đó cũng là ngày tận thế của trái đất .

Ngay từ bây giờ người ta đã lập ra rất rất nhiều forum thảo luận cách chạy chốn và làm gì trong ngày tận thế năm 2012 ấyhay những trang web tổng hợp các thông tin và sự thay đổi của trái đất với trang 2012.net người ta còn đặt cả đồng hồ ngược đến đúng thời điểm đó nữa. Vui thật

Còn thực hư thế nào thì cứ đợi đến ngày đó mới biết. Mục đích viết bài này để các bạn yêu thêm những giây phút mình đang hưởng thụ và sống trên cõi đời này. Cũng sắp đến sự kiện hưởng ứng tắt đèn theo giờ Trái Đất Rồi

Ngày 21/12/2012

Ngày tận thế

Có phải ngày tận thế của chúng ta sẽ đến vào Năm 2012?
Năm 2012 Trái Đất sẽ chuyển sang chu kì mới?
Có Phải Đến năm 2012 tất cả mọi người trên trái đất đều chết hết?
Nghe Nói Có Thiên Thạch Va Vào Trái Đất Năm 2012?
Tại Sao Lịch Của Người Mayan Lại kết thúc vào lúc 10 giờ sáng ngày 21 tháng 12năm 2012 tính theo lịch chúng ta đang sử dụng?
Năm 2012 Có Sóng Thần Chăng ?
Các Nhà Khoa Học Nói Năm 2012 Băng Sẽ Tan Hết ?
Và Chuyện Gì sẽ xảy ra khi đến năm 2012?
Rất nhiều câu hỏi đang ngày một nóng lên.Khi thời điểm 2012 đang đến gần và không còn bao lâu nữa
Tài liệu nêu trên được biết đến với tên gọi là Dresden Codex. Cuốn sách cổ 74 trang này được viết trên vỏ cây tại đền thờ nổi tiếng của người Mayan và đã được nghị viện Tây Ban Nha gửi cho vua Charles V vào năm 1519. Bằng cách nào đó nó lưu lạc tới cung điện Saxony ở Dresden và được tìm thấy bởi nhà sưu tập Johanne Christian Goetze. Các tài liệu này vẫn còn được giữ lại sau khi bị tấn công bởi bom ở đại chiến thế giới lần thứ 2.
Tài liệu bao gồm nhiều số liệu về chuyển động của Mặt Trăng, Sao Kim, chu kì các nhật nguyệt thực, Mặt Trời và các sao …. Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rằng điểm kết thúc của lịch Mayan được đánh dấu là 13.0.0.0.0 tương ứng với lúc 10 giờ sáng ngày 21 tháng 12năm 2012 tính theo lịch chúng ta đang sử dụng. Vào thời điểm đó, quỉ địa ngục sẽ xuất hiện và đó là ngày cuối cùng của chúng ta.
Theo các nghiên cứu của Stephen Yulish (một nhà nghiên cứu thiên văn học và UFO), nhiều mối liên hệ trong sách kinh thánh cho biết vào một ngày đông chí khi Mặt Trời ra xa nhất khỏi Trái Đất cùng lúc với các trận bão của Mặt Trời, rồi sự dịch chuyển bất thường của Sao Kim sẽ gây ra động đất liên tiếp cho chúng ta. Liệu điều này có liên quan đến những tiên đoán của lịch Mayan
Theo một số nhà thiên văn học thì vào ngày này hệ Mặt Trời của chúng ta sẽ đi qua mặt phẳng xích đạo của thiên hà, một điều chỉ xảy ra theo mỗi chu kì 26.000 năm. Lịch của người Mayan bắt đầu từ năm 3114 trước công nguyên, tức là họ chưa hề có cơ hội kiểm chứng điều nêu trên. Người Mayan gọi sự kiện này là cái cây thánh, nó sắp xếp sự thẳng hàng của Hệ Mặt Trời với trung tâm thiên hà theo mặt phẳng chính, điều đó có nghĩa là hấp dẫn tác động lên Hệ Mặt Trời khi đó sẽ là cực đại.
Theo những thông tin về động đất tại cục địa lý Hoa Kì, các trận động đất của chúng ta ngày càng lớn hơn do hậu quả của những chuỗi chấn động trong những năm 1890 đến 1899 và từ 2000 đến 2004, độ lớn của những trận động đất này đang tiếp tục tăng lên khi chúng ta tiến đến gần mặt phẳng chính của thiên hà.
NASA dự đoán rằng một trận bão Mặt Trời vào năm 2012 sẽ gây ra những chấn động lên Trái Đất lớn gấp 30 đến 50 phần trăm so với bất cứ sự tác động nào trước đây ta đã biết. Yulish tin rằng việc này sẽ làm nóng hành tinh của chúng ta và nó có liên quan trực tiếp đến sự xuất hiện của các vết đen Mặt Trời, Mặt Trời sẽ nóng hơn và sẽ làm ảnh hưởng trực tiếp tới Trái Đất. Một vụ nổ bất chợt trên Mặt Trời vào thời điểm 2012 đó có thể phóng 1 khối lượng lớn đến va chạm với Trái Đất giống như việc chúng ta va chạm với một tiểu hành tinh hay sao chổi.
Khi việc đó xảy ra, có thể một lần nữa trục của Trái Đất sẽ thay đổi và hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự quay của Trái Đất. Nếu như điều đó sẽ xảy ra vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 sắp tới, đó sẽ là một ngày rất đáng nhớ, với tất cả chúng ta!
Thế Còn Mọi Người Nói Sao.Họ Đang chuẩn Bị Thế Nào Cho Ngày Tận thế Năm 2012 Sắp Đến Gần !!!
Còn tiếp

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Thư giãn

 Phiên bản khác của " Uống trà Dr Thanh"

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Hiểu đời

Trên một blog, mình đọc BÀI NÀY thấy có ích, các bạn đọc thử xem sao?

" Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có thể hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đòi người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng...."....XEM TIẾP

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Câu chuyện của một cựu sinh viên ĐH giao thông

KHI NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ
Tháng 8/1977 tao mới được ra quân, sướng ! Cứ nghĩ, về nhà gặp được cha mẹ và các em, nghỉ vài hôm rồi xin đi làm một công việc nào đó , ổn ổn rồi lấy cô vợ , một cuộc sống bình yên như từng mơ ước. Nhưng sự đời thật không đơn giản mày ạ. Ngày đi lính tao vừa tốt nghiệp lớp 9, chưa có nghề ngỗng gì, về nhà cớ ngỡ phường khóm chào đón mình như ngày ra đi. Nào ngờ, hàng ngày cầm cái quyết định ra quân và giấy giới thiệu của Phường đi khắp nơi xin việc, hầu hết nhận được cái lắc đầu. Một vài nơi thương hại đồng ý thì bố trí cho làm chân bảo vệ, chán nản tao quay về trả Phường cái giấy giới thiệu. Mấy ông phường tỏ ý quan tâm giới thiệu tao vào làm phụ vặt, chạy loong toong cho mấy hợp tác xã gia công gì gì đó. Chả lẽ đánh nhau mãi để rồi về làm mấy cái việc này sao, nghĩ mà chán, chẳng thấy tương lai đâu cả ? Cũng tại mình không nghề, ít chữ…
Nằm nhà hai hôm suy tính có lẽ phải học tiếp để có cái bằng lớp 10 rồi thi trung cấp hay học lấy một cái nghề nào đó. Lúc bấy giờ nhiều người đi học công nhân kỹ thuật ở Liên Xô cũ , tao cũng chỉ ước mơ có vậy. Tao quyết định trở lại đi học, khi nói với mọi người trong nhà ý định của mình, tất cả đều chăm chú lắng nghe nhưng không ai có ý kiến gì…Mọi người thương tao không chỉ tao là thằng lính chiến về thiệt thòi về chuyện học hành ( Trong thời gian tao ở lính ba em tao cũng đã lần lượt vào đại học, chú út vừa thi xong đủ điểm học nước ngoài) mà còn tỏ ý ái ngại vì tao đã chưa hiểu hết về xã hội bây giờ và không tin tao học được sau những năm tháng chiến tranh, nhưng không ai dám nói ra. Cậu em sát tao đang học đại học giao thông nhẹ nhàng hỏi :” Anh xem liệu sức mình còn học được không ? Và anh định học ở đâu bây giờ ? ”
- Ơ cái thằng này hỏi kỳ thế ! Chiến tranh tao đi lính từ trường Hai Bà Trưng, thì bây giờ hòa bình tao về lại, trường phải nhận chứ làm sao. Không học thì tao làm gì bây giờ đây ?. Mấy ngày nay đi xin việc đứt lưỡi có ai nhận đâu.
Không ai trả lời cho tao, nhưng biết cả nhà thương tao vô cùng, mà không biết làm sao.
Hôm sau tao lẳng lặng cầm tờ quyết định ra quân đến ngôi trường mà cách đây hơn 5 năm tao đã phải rời xa nó để vào Nam chiến đấu. Hai Bà Trưng, ngôi trường xưa vẫn thế mà giờ sao thấy xa lạ , lạnh lùng. Học trò cũ đâu còn, các thầy cô thì không thể nhận ra tao trong bộ đồ lính nhàu nát cùng khuôn mặt khắc khổ già trước tuổi của mình.
Vào văn phòng tao đưa giấy cho thầy hiệu trưởng và trình bày :”Em là học sinh cũ của trường, đi bộ đội năm 1972 nay được ra quân, em muốn xin được học tiếp lớp 10.”
Thầy hiệu trưởng nhìn tao lạ lẫm, phân vân lắm, sau cùng ông cũng nói thẳng là không thể được vì tao đã quá lớn tuổi rồi. Thất vọng trở về nhà, vừa đặt lưng xuống nằm thì thằng Hồng ở đâu xồng xộc chạy vào, nó la lớn :” Thuấn về rồi đấy à, mẹ mày ! Sao đến bây giờ mới chịu về ?” . Chúng tao ôm nhau rồi ngồi trò chuyện.Tao kể chuyện đơn vị, còn nó kể : nó bây giờ đang làm phụ xe cho công ty vận tải lương thực, kinh tế cũng tàm tạm ( cái thời mà ông tài xế được trọng vọng hơn cả tiến sĩ, giáo sư) , sang năm nó sẽ được đi học lái xe, lúc ấy sẽ khá hơn nhiều.
Nghe tao nói ý định của mình, nó tròn mắt
- Mày điên à, bây giờ còn đi học, ai nuôi mày. Để tao xin cho mày vào chỗ tao, làm phụ xe như tao, chỉ hai năm là được đi học lái xe. Khi đã là tài xế, mày thấy đấy thiên hạ có ai dám ngồi uống bia hơi cả chục vại như họ nào, đi xa thì cơm bưng nước rót…
- Tao điên đấy! kệ tao !
Lúc bấy giờ tao chỉ muốn tống cổ nó ra ngoài. Thằng Hồng vẫn nài nỉ thuyết phục tao :“ Mày từ bỏ chuyện học hành đi, đừng viển vông hão huyền nữa.” nó còn một thôi một hồi nào là bố mẹ tao nuôi ba đứa em ăn học cũng kiệt sức rồi và cũng như mọi người nó nhất định không tin tao học được, nhưng nó còn dám nói thẳng ra.v.v.
Rồi nó rủ tao đi ăn, uống cốc bia cho thanh thản đầu óc. Hai thằng chở nhau bằng xe đạp lên tận Lý Quốc Sư vào nhà hàng đặc sản, chà chà từ bé đến giờ tao mới bước chân vào đây lần đầu và cũng lần đầu tiên tao được thưởng thức món chim ngói quay cùng vài ba món nữa rất ngon. Hồng ra quân trước tao có một năm mà giờ khá thế, tiền có vẻ rủng rỉnh lắm. Hai thằng vừa ăn vừa ôn lại chuyện đơn vị, chuyện Phong Điền, Hương Trà xưa, lúc ra về nó dúi vào tay tao mấy chục đồng, nhưng tao nhất quyết không nhận.
Hôm sau tự nó làm cho tao cái đơn xin việc, đến bảo tao ký vào còn các việc khác để nó lo, nó còn mang đến một bao gạo khoảng 5kg và nói :” Tao làm nghề vận tải lương thực, hàng ngày chỉ quét gạo vãi trên thùng xe cũng đủ ăn, hơi sạn một tí chịu khó nhặt , gạo bây giờ quí lắm.”
Tao biết, giờ với gia đình tao cái gì không quí, nhưng tao dứt khoát không nhận và nói với nó :” Đi nhậu với mày thì được, nhưng tiền và gạo dứt khoát tao không lấy, mày mang về đi .” Hồng biết tính tao khí khái ( bây giờ họ gọi là sĩ ấy) đành cầm về nhưng vẫn để lại lá đơn xin việc lại cho tao, nó nói trước khi về :
- Mày nghĩ kỹ đi, nếu định đi làm thì ký vào đơn , bảo đảm với mày tao xin được việc cho mày.
Mấy ngày liền nằm nhà tao tìm lục đống sách cũ của các em để lại, nghiền ngẫm mớ kiến thức mà tai ù đặc, mới thấy kiến thức của mình rơi vãi quá nhiều. Giờ đi học lại đúng cũng không phải chuyện đùa. Cầm tờ đơn thằng Hồng viết sẵn tao lung bung suy nghĩ chưa biết tính sao thì nó lại đến. Nó chạy qua gian bếp chào mẹ tao rồi nhảy vào nhà , nhìn tao bên đống sách thăm dò. Cái thằng nó vẫn thế, vẫn nhiệt tình bồng bột nhưng chu đáo với anh em, mấy hôm nay cứ đi làm về là chạy đến nhà tao, tao cũng biết nó lo và thương tao. Ngày trong Nam, khi tao xuống đồng bằng cánh Nam lên muộn, không có tin tức gì, anh em bảo nó đã khóc làm như tao chết rồi ý. Tiên sư cái thằng bây giờ vẫn thế !
Nhìn đống sách cũ trên giường nó bảo :” Thôi đừng điên nữa Thuấn ơi ! Đi làm đi cho xong”
Nghe nó nói tao lại muốn khùng nhưng kìm lại vì sâu xa nó cũng vi mình, tao bảo nó :” Mày để tao điên nốt năm nay, năm sau nhờ mày lúc ấy tao sẽ gọi, còn bây giờ mày về đi !”
Hông lẳng lặng ra về, tao xuống bếp đã thấy túm “gạo sàn xe” để ở góc, biết là của nó lén đưa cho mẹ . Ôi Hồng ơi !
Hôm sau tao lại cầm giấy mò lên tận sở giáo dục, bác bảo vệ chỉ cho phòng giám đốc là tao đi thẳng vào gõ cửa. Cánh cửa mở ra, bác giám đốc nhìn thấy tao nở nụ cười tươi như đã quen lâu rồi ý. Vừa kéo tao vào bác vừa nói :
- Chào đồng chí ! Lại có kế hoạch quân sự gì với sở hả ? Chúng tôi đã triển khai cho các trường tập các nội dung quân sự theo chương trình…._ Ôí giời ơi ! Ông ấy cứ tưởng tao là lính bộ tư lệnh thủ đô sang làm việc với sở.
Khi hiểu ra, ông gật gù ngẫm nghĩ, rồi nói :” Người ta không nhận cũng có lý của họ đấy ! Nhưng thôi, tôi sẽ giải quyết trường hợp của cậu, quan trọng là cậu có học được hay không thôi.”
Ông viết cho tao mấy chữ xuống trường, rồi chúc tao cố gắng học và thành công.
Ông hiệu trưởng cầm mảnh giấy của giám đốc sở, phân vân một lát rồi hỏi :
- Cậu định muốn vào lớp nào?
- Tùy thầy thôi ạ, thầy xếp vào đâu thì em học ở đó.
- Khó là tớ xếp cậu vào đâu đều không ổn cả, vì các giáo viên chủ nhiệm lại cho là tớ thế này thế nọ, làm khó họ, thật tình họ không muốn lớp của họ có học sinh quá lứa như cậu, họ khó sử mà, cậu hiểu điều đó không? Cậu cứ đề xuất thì dễ hơn cho tớ, khách quan mà !.
- Thế thầy cho em vào lớp F_ Tao cũng tính vào lớp F do cô H làm chủ nhiệm, cô dạy môn tiếng Nga, cái môn tao sợ nhất, vào lớp này hy vọng trông cậy vào sự “ chiếu cố” của cô. Chứ thực tao cũng chả có một tí liên hệ nào với cô ấy.
Thầy hiệu trưởng ghi vào giấy rồi chỉ cho tao xuống lớp. Tao cầm giấy không xuống lớp mà xin phép ông hai ngày sau lên lớp, để tao còn chuẩn bị sách vở.
Ông đồng ý !
Cả nhà mừng cho tao, cái thằng điên ! Mỗi người lo cho tao một chút, người cây bút, người tập vở.v.v..Thằng Hồng mua cho tao một đôi dép nhựa gia công mầu nâu đỏ, nó bảo :” Chịu chơi nhất Hà Nội đấy ! Tao sắm cho mày để tán các cháu cùng lớp cho ngon .” Bố sư nó, có vẻ nó chưa hết “cay cú” cái chuyện tao đi học.

Đêm trước hôm lên lớp tao nằm thao thức, cứ mường tượng ra cái cảnh đến lớp chẳng giống ai mà ngại, chẳng biết thầy cô và lũ trẻ kém mình 6,7 tuổi họ nghĩ gì khi thấy trong lớp xuất hiện một thằng lính luống tuổi ….Mừng, lo, buồn lẫn lộn mày ạ !
***
Buổi đầu đến lớp buồn cười lắm ! Tao lẳng lặng vào ngồi vào cái bàn cuối cùng của lớp 10 F. Cả lớp học sinh đang túm năm , tụm ba đùa nghịch, tán chuyện, thấy tao vào, không ai nói gì, lẳng lặng tự đi về chỗ của mình ngồi im thít. Cả lớp ngồi ngay ngắn trật tự, một vài cô cậu liếc trộm về phía tao ngồi rồi rì rầm bàn tán. Sau này, khi đã quen biết, chúng nó mới bảo :” Lúc ấy tụi em cứ tưởng anh là giáo viên ở trên xuống dự giờ “. Tưởng gì nữa ! Giống quá đi còn gì. Hôm ấy tao mặc khá bảnh, áo sơ mi trong quần, dép nhựa nâu gia công của thằng Hồng, cái cặp sách kiểu gấp thường thấy ở các viên chức quèn hay mang của ông già cho, trông khác gì anh giáo trẻ mới ra trường. Chúng nó sợ và tưởng là phải.
Giờ học đâu tiên là giờ lý, một cô giáo chạc 40 bước vào, sau khi chào cả lớp cô hỏi ngay :” Em nào là Thuấn ?” , tao đứng lên. Sau đó cô giới thiệu tao với toàn lớp, cuối cùng cô kết luận :” Anh Thuấn đi bộ đội về bỏ học đã lâu, nay học lại sẽ rất khó khăn, mong các em sẽ chia sẻ giúp anh Thuấn trong học tập để đuổi kịp các bạn trong lớp. Riêng Thuấn, em cũng xác định cần thời gian bao nhiêu để kịp các bạn trong lớp?”
Thưa cô ! Cho em hai tháng ạ và rất mong các bạn giúp đỡ thêm tôi trong học tập _ Tao trả lời chân thành , mạch lạc. Cả lớp nhìn tao lạ lắm, những tiếng cười rúc rích và cũng không ít ánh mắt chia sẻ mến phục nhìn tao như một người anh, chủ yếu là lũ con gái. Tao như được giải tỏa, như không còn cách trở , xa lạ nữa giữa cái lớp 10 F ngày ấy.
Tao bắt đầu lao vào học , chăm chỉ miệt mài nhưng lạ là tối thuộc lầu hết bài rồi thế mà sáng ra quên tiệt. Cái đầu thằng lính bao năm nay vẫn quen với nhịp gấp gáp từ cuộc chiến, mọi điều đến rồi đi , sống và chết, bại và thắng, gian khó, mất mát hàng ngày đi qua với mỗi thằng lính, bấy giờ cũng phải biết cách quên để tiếp tục tồn tại. Có chăng đọng lại trong ta tình đồng đội….

Thuấn vẫn ngồi trước tôi nhưng cái dáng vẻ của ông Vụ trưởng không còn nữa. Anh lính K10 E4 xưa lại hiển hiện khi chúng tôi nhắc về quá khứ, những thằng lính đoàn Phong Quảng năm nào bám trụ ở Phong sơn, Cổ Bi , ở sông Bồ, làng Huyền. Chuyện giữ chốt mùa mưa 1973, chuyện bắn tỉa, giành giật từng tấc đất….Mãi chúng tôi mới trở lại câu chuyện đi học của Thuấn được.

Dần dần rồi tao cũng quen và cũng theo được lớp trẻ. Suốt 2 tháng trời cái bà dạy lý không hề nhắc nhở gì đến tao. Đúng thời hạn bà ấy bắt đầu gọi tao lên kiểm tra bài đầu giờ, lần đầu bị kiểm tra tao cũng trả lời tàm tạm. Tưởng hôm sau yên, đâu ngờ bà ấy lại gọi kiểm tra tao tiếp, cứ thế suốt 6 buổi liền mày ạ, cứ đền giờ lý là tao đều bị kiểm tra và cả 6 lần tao đều đạt yêu cầu, có đôi lần đạt khá nữa. Từ đấy về sau tao mới được trở lại bình thường như các học sinh khác. Với các môn khác tao cũng đều được các giáo viên chú ý và mỗi người có một cách giúp tao những với cô giáo dậy Lý thì ấn tượng nhất. Sau này tao nghe lũ học sinh chúng nó kể là mỗi lần thấy trò lười ở các lớp khác, bà ấy đều mắng :” Được học mà không chịu học, sang lớp F mà xem ….” .

Một năm đèn sách trôi nhanh, thi đại học tao vượt điểm chuẩn vào trường cao nhất lúc ấy là Đại Học Bách khoa 2 điểm, chưa phải dùng đến chế độ ưu tiên bộ đội cũ. Nhưng chờ mãi không thấy gọi trong khi các trường chúng nó có giấy gọi cả. Sốt ruột tao lên bộ Đại học hỏi, mới hay tao nằm trong danh sách dự bị đi học nước ngoài. Năm 1978 tình hình hai đầu đất nước căng thẳng, ở Tây Nam đã đánh nhau rồi, nhiều học sinh lại phải ngưng học, trong đó có cả những đứa có điểm đi nước ngoài, họ giữ tao để thay những vị trí khuyết do phải ra trận. Nghĩ mà buồn quá, lại một lứa đàn em phải ngưng học để ra trận…Đất nước ơi!
Mẹ tao dứt khoát không muốn tao đi xa nữa, dù đó là Liên Xô, là nơi người ta bảo sung sướng . Bà không muốn xa tao một lần nữa, chiều mẹ, tao lên bộ đại học rút hồ sơ về học K19 Đại học giao thông . Thế mới ngấm , mới hiểu nỗi lòng mẹ, chạnh lòng nghĩ tới những bà mẹ hôm nay tiễn con ra trận…
(Thuấn hiện là vụ trưởng một vụ ở bộ giao thông vận tải.)
Câu chuyện ghi lại ở quán XƯA _ 65 Phùng Hưng Hà Nội_ 31/8/2009
Viết bởi : Phong Quảng _ TP.HCM 10/09/2009

Ảnh tác giả.

Tác giả Phong Quảng chính là Nguyễn Khắc Việt  (cựu học sinh K7 trường VHQĐ Nguyễn Văn Trỗi) là bạn quen của nhiều anh em trường ĐH Giao thông.

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009

Thư giãn

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Mon ăn tinh thần

Vào một chiều thứ 7 những năm 1975-76 (không nhớ rõ ). Có 3 sv khồng tiền, không tình từ trường trở về nhà ở khu tập thể Ông Ích Khiêm.
Sau khi kiểm tra thực phẩm thấy có nồi cá kho, gồm 2 khúc . Tụi chúng quyết định nấu cơm, sau vài động tác đơn giản cơm đã cạn thì cũng vừa lúc đó cả khu tập thể xôn xao , tại câu lạc bộ quốc tế gần nhà có chiếu phim " Chiếc Sừng Rê" của Ba Lan lúc bấy giờ phim này đang rất được chuộng, nghe đồn phim này có cả những đoạn mát nữa.....
Làm thế nào bây giờ ?
cơm thì vừa cạn, giau hỏa thì rất hiếm và khó khăn. Sau một hồi suy đi tính lại cả bọn quết đinh ăn thức an trước , tắt bếp không đánh lên, đậy kín, về ăn cơm không trắc cơm cũng chín. Mới đầu ăn cá kho vã cũng hơi mặn, nhưng kèm một cốc nước bên canh cũng tạm ổn. Xong rồi lên đường thôi ! Khi cả 3 ra đến nơi loai hoai một lúc chui tọt qua rào, trước sự kinh ngạc của cả một bầy khán giả không vé. nhưng họ bì làm sao được đây là 3 bó củi của trường GT (Nghiêm, Kiếm, Hùng BN).
Vào trong Rap được nghe thông báo : vì lý do KT hôm nay chiếu phim (đi tìm Ngựa Trắng). phim được đề cử 7 giải Osca.
Không hiểu sao ? có thể phim nói về vấn đề quá cao siêu cũng có thể trình độ tui này lúc đó có hạn, nên xem mãi không hiểu gỉ ? mà cũng không thấy hay. Cuối cùng đang xem cũng phải bỏ về. Một phần là phím chán, hai phần là đói bụng. Về nhà bỏ cơm ra thì vẫn còn hạt gạo ...???
Đến bây giờ mình thấy phim đó được đề cử cũng đúng, vì xem cách đây hơn 30 năm, mặc dù không hiểu , thế mà vẫn nhớ hình ảnh một con ngựa trắng lang thang ngoài thảo nguyên !

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

Chỉ vì cái tàu này

Con tàu của Công ty tôi , xếp than tại cảng Cửa ông, nó giúp tôi có những chuyến đi gặp các bạn trong T/p HCM. Đúng là du lịch không mất tiền/
tuần tới lại gặp các bạn trong đó rồi ..
.

Ở Phan Thiết.


Hai bác này hơn 30 năm mới gặp lại nhau.

Hôm rồi cơ quan đi Bình Thuận nghỉ tiêu chuẩn hàng năm, anh giai có bà thị xã đồng nghiệp, cùng đi chơi chung. Buổi sáng ở Phan Thiết chưa kịp tỉnh vì đêm hồi hôm nhậu khuya đã nghe alu có người Phan Thiết chờ ngoài quán cafe, gặp nhau trách nhẹ ra ngoài này sao không thấy alu.
Mọi người nhìn ảnh chắc sẽ nhận ra nhau sau bao nhiêu năm?

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009

Franz Shubert

Nhà soạn nhạc người Áo Franz Schubert là nhân vật vĩ đại đầu tiên của nền âm nhạc Lãng mạn thế kỉ 19. Sinh ngày 31 tháng 1 năm 1797 và mất ngày 19 tháng 11 năm 1828. Trong cuộc đời ngắn ngủi chỉ có 31 năm của mình, Franz Schubert đã để lại một khối lượng các tác phẩm khổng lồ: 9 bản giao hưởng (bản giao hưởng số 7 bị thất lạc), khoảng 10 vở opera, 15 tứ tấu đàn dây, 8 Mass, gần 20 piano sonata, 500 tiểu phẩm cho nhiều nhạc cụ và hơn 600 lied. Điều này cho ta thấy ở Schubert một tài năng lỗi lạc, một sức sáng tạo thật phi thường và ta sẽ càng cảm phục thêm con người ông nếu như ta biết được rằng trong suốt cuộc đời mình, Schubert luôn phải sống trong tình trạng đói nghèo.

Rất kính phục Beethoven, khi biết được cái chết đã ở rất gần mình, Schubert có một ước muốn: “Hãy chôn tôi cạnh mộ Beethoven”. Ước muốn đó đã thành sự thực, mộ của Schubert được đặt cạnh mộ của Beethoven tại nghĩa trang Walhring, và sau đó là nghĩa trang Zentralfriedhof. Trên mộ của Schubert ghi dòng chữ: “Cái chết đã chôn vùi một tài năng tuyệt vời của nhân loại, và đó còn là một tài năng hứa hẹn hơn gấp nhiều lần”. Tiểu sử Franz Schubert






ST
Nghe Nana Mouskouri - trình bày bản Serenade

Qua đèo Hải vân

Doi cát bãi biển Lăng cô (chân đèo bắc Hải vân)
Eo biển ở làng phong, dưới đèo Hải vân (Nhìn từ hướng Nam)
Eo biển ở làng phong, dưới đèo Hải vân (Nhìn từ hướng Tây - Đông)

Làm "Phuoter"

Cuối tháng 6 vừa rồi cùng mấy ông bạn già thực hiện một chuyến "Phượt*" bằng ô tô từ Bắc vào miền Trung. Tại mỗi điểm dừng ghi lại được một số hình ảnh. Đương nhiên ảnh thì chụp được nhiều, chọn một số đưa lên để mọi người "du lịch" qua blog.
Ngày thứ nhất (23/6/2009)
Xuất phát từ Hà nội theo đường 6, chúng tôi đến Xuân mai, từ Xuân mai theo đường HCM thẳng tiến.

Cầu cạn bên rừng Cúc phương



Đài kỷ niệm tại ngã 3 Đồng lộc

Ngày thứ 2 (24/6/2009): Theo quốc lộ 1 đi tiếp.


"Chộp" được hình của biển bạc khi qua bãi Đá Nhảy (Quảng bình)



Cửa động Phong nha (Kẻ bàng, Quảng bình), nhìn từ ngoài vào và trong ra.

Tấm bia (trước một hang đá) ghi danh sách thanh niên xung phong & bộ đội hy sinh trong hang do bị bom Mỹ lấp cửa hang, thời chiến tranh chống Mỹ, trên đường 20, Tây Trường Sơn (Quảng bình). Sau này hang được gọi là hang 8 cô.




Thăm ngôi nhà, nơi sinh ra Đại tướng VNG tại Kiến giang, Lệ thủy, Quảng bình.
Ảnh được sắp xếp theo trình tự thời gian từ Bắc vào, khi qua các địa danh.
*Phượt là gì?

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2009

Cái ị


Trên trang Talawa có bài này, các cậu đọc cho vui.
"Ở đời, có gì là thú nhất, mà lương thiện?
Ngẫm kĩ, có lẽ trước ị sau ăn.
Sai à? Bạn có thể ngồi vào bàn ăn sau những lời mời thiết tha được không khi bụng ậm ạch tưởng chừng dạ dày đang lấn hết chỗ của gan phổi và xương cụt như bị nén cho chồn hẳn lại. Hẳn nhiên, khao khát lớn lao nhất, duy nhất, chi phối toàn bộ năng lực tư duy của bạn lúc đó phải là tìm nơi tự giải phóng mình lập tức. Cái đau đớn nếu có vào lúc ấy cũng là một khoái cảm huy hoàng.
Cái thú đó, cái khoái cảm đó hiển hiện, không hề của riêng ai. Thế mà nhiều năm tháng, nhiều đời người kế tiếp chẳng được nhòm nhỏ tới.
Bây giờ vẫy vùng ở chung cư đời mới, biệt thự, trang trại, cái thú đó mới được thỏa mãn dễ dàng. Nhưng được bao nhiêu người hân hoan vì hưởng thú này nhỉ?
Đừng đổ tội cho thời bao cấp vội. Tôi nghĩ chuyện thiếu trạm luân chuyển ngũ cốc tử tế là chuyện của nhiều đời người Việt từ trước đó. Chẳng qua cũng tội tại một chữ “nghèo”. Nghèo, nên mới phải giắt lưng từ bé những lời chỉ dạy sống sao cho phải. “Ăn hết nhiều chứ ở hết mấy, thêm bát thêm đũa chứ không thêm mâm, miếng ăn miếng nhục, ăn trông nồi…” Nghèo, bao nhiêu toan lo dồn lại đầu vào trong hai chữ đủ ăn, sức nào nghĩ chuyện đầu ra nữa. Tôi tin rằng, cùng sự thay đổi điều kiện kinh tế, những câu như thế này sẽ dần biến mất khỏi kí ức cộng đồng. Nhưng đến bao giờ?

Cũng vì nghĩ ăn hết nhiều ở hết mấy mà, cứ đi thử mà xem, rất ít nơi chốn trên đất nước Việt Nam, cái chốn để hưởng khoái cảm huy hoàng là ị được để tâm xây dựng.

Quê tôi, cửa ngõ Thủ đô, nơi xa gần thế nào cũng có người biết vì cuối huyện là chùa Hương Tích, điểm hành hương mỗi độ xuân về. Mà cứ như tôi nhớ thì chẳng mấy nhà có một nhà vệ sinh theo đúng nghĩa. Thế nên ai có là nổi danh. Ví như một nhà đất rộng, nhiều ao, làm cái cầu tre vắt vẻo ở cái ao tít cuối vườn và quây lại bằng lá chuối khô lướp tướp làm chỗ buồn vui, thế là chết danh ông Lâm Bõm. Còn thì dân làng có cái thú sau thú quận công. Thứ nhất quận công, thứ nhì ỉa đồng. Là dân thành phố về quê sơ tán, buổi đầu tôi không sao hiểu nổi làm thế nào người ta có thể nhịn mà chạy thốc cả cây số ra đồng. Sau thì hiểu, lại còn bị bọn trẻ cùng làng quyến rũ hưởng cái thú này. Đi học về, ăn chập ăn chuội là bổ qua nhà hàng xóm, theo nó đi bò. Nhà có làm nông đâu, mà bà tôi chiều, xin đâu được mấy mảnh xương bò, mua cho hai cái sọt nhỏ, chỉ việc bẻ đôi ba lá dong riềng lót đáy, thế là đủ lệ bộ của dân Cổ Nhuế một thời, sẵn sàng, trước kết quả dị hóa của loài nhai lại. Rồi đấy, nếu bụng có băn khoăn thảng thốt điều gì, tìm chỗ xa xa mà ghé xuống. Có lần tôi theo đứa bạn chui vào ruộng ngô nhà nó, thấy nó chổng mông không quần, chẳng lo ị, mà loay hoay nhặt nhạnh phân đạm chưa tan hết từ gốc ngô này bón sang gốc ngô kia, vừa làm vừa lảu bảu y như một bà già. Nó lại còn hái cho tôi một mớ quả đậu xanh trồng xen ngô, còn non, đang lên hạt, dặn về hấp cơm ngon lắm. Sau này, đôi lúc dừng giữa một trang sách ở chốn “công cộng” ngoài thành phố, những thân dáng gương mặt một thời lại trở về. Đứa bạn. Bà cụ dọn xong bếp núc tranh thủ ra đồng, vừa là để hưởng thú gần bằng thú quận công, vừa là để đảo qua ruộng rau mới cấy, đôi bắp chân còn dính vệt bùn mượt ở ruộng cần. Ông già hàng xóm về oang oang từ đầu ngõ khoe nhặt được trứng vịt ở bờ ruộng lúc đi ị. Tinh thần tham công tiếc việc này đã mang lại nội hàm mới cho một hành động tầm thường. Người quê tôi thay vì nói “đi ị” lại nói đi đồng. Bây giờ, nhiều người trẻ đã xây nhà kiểu phố giữa làng, nhưng ông già bà cả vẫn ưa chuyện ra đồng hưởng thú gió mơn mông và nhân thể nhúc nhắc đôi ba việc. Bạn thân mến, chưa từng sống qua không thể hiểu đời sống giản đơn tuyệt diệu đến mức nào, tuổi nhỏ thần tiên đến độ nào nếu có chút hương đồng gió nội cỏ rơm sông nước để mà thương nhớ. Biết nhớ chẳng hẳn lúc nào cũng là gánh nặng, và không cần chọn lựa không gian thời gian đâu.

Ở Hà Nội, trước khi nhà lắp ghép xuất hiện, trừ những khu tập thể nhà cấp thấp do các cơ quan xây dựng tạm, có mấy khu tập thể cũng phải tính là hoành tráng. “Quân khu Nam Đồng”, các gia đình bộ đội quần tụ. Khu tập thể nhà máy văn phòng phẩm Hồng Hà bang Cò ị, cũng khá nổi tiếng. Khu Kim Liên buổi đầu dành cho cán bộ nhỡ nhỡ. Khu tập thể đại học Dược, đại học Y, nhà máy cơ khí Trần Hưng Đạo ở dốc Thọ Lão. Khác nhau về dân trí, nhưng giống hệt nhau ở chỗ khu tập thể nào cũng chỉ có nhà vệ sinh công cộng. Đây đích thị là nơi mà mọi tưởng tượng về một xã hội bình quyền phải hướng tới. Ông trưởng khoa một đại học danh tiếng sẽ phải gặp bà cấp dưỡng của trường ở chốn này. Và liệu liệu, nếu ông lại vì một ý tưởng khoa học nào lơ đễnh không dọn sạch mặt bằng cảm khoái, thì ông chết với bà.

Giả dụ những nhà tập thể giữ nguyên mẫu như từ những trang văn học Xô-viết ra thì có lẽ cũng được. Dăm ba gia đình dùng chung dăm ba nhà vệ sinh, sạch sẽ và vui vẻ. Đấy là kinh nghiệm của tôi hồi còn bé tí. Cả hành lang tập thể thênh thang sau chiến tranh đánh phá chỉ loáng thoáng đôi ba người, phần lớn độc thân, nhà vệ sinh công cộng thành nơi chất củi cho các gia đình. Nhưng chẳng được bao ngày, người ùn về, quy mô của các gia đình phình, nỗi khổ hàng ngày bảnh mắt ra đã mục sở thị là phải chờ nhau trước cửa nhà vệ sinh công cộng, là chuyện mất nước, là chuyện bà lao công làm reo. Nỗi khổ đó thảm hại đến mức làm người ta không còn có thể thương nhau, chỉ muốn chèn lấn mà vượt trước và sẵn lòng nổi giận. Thảm hại hơn cả sự thảm hại đó, người ta đâm trơ ra, mất khả năng thẹn thùng. Để vượt nỗi thẹn thùng thê thảm này, nhiều quý vị đã phải tập một thói quen mà các nhà y học không thể nào dung thứ: đọc sách.

Dù sao thì đó cũng còn là nhà vệ sinh ở các khu tập thể cỡ. Phải đi tới những khu tập thể của các trường đại học thì mới hình dung hết sự khủng khiếp. Ví dụ trường đại học sư phạm Hà Nội I một thời. Cả mấy cái nhà bốn tầng đầy ự sinh viên của những mấy khoa, hàng ngày rồng rắn ra một dãy nhà xập xệ ngoài cánh đồng. Dân nội trú khoa tôi chiếm ngôi nhà cuối cùng trong dãy kí túc xá, được đánh dấu là A6, và, khác thói thích thi vị hóa cuộc đời bằng những hình dung từ long lanh hay thấy ở dân học Văn chương, gọi luôn trạm luân chuyển ngũ cốc là A7. Sau này, ngoài cánh đồng, nhà trường còn cho xây thêm dăm ba ngôi nhà đơn giản, bằng vốn của UNICEF hay theo thiết kế phổ biến của Unicef cho các công trình tài trợ ở mấy nước nghèo nghèo thì không biết, nhưng dân sư phạm thì gọi luôn là nhà Unicef, và đó là giảng đường của sinh viên chúng tôi khoa Văn, Toán, Tâm Lí mấy năm cuối. Buổi sáng tới giảng đường mà gặp mặt nam thanh nữ tú đi ngược lại ở đoạn đường khó nói đó là biết ngay chúng mày ở đâu ra: nhà vệ sinh công cộng. Khốn khổ cho tôi, dân Hà Nội học ngoại trú, đâu có biết cái tên gọi đơn giản của nơi chốn này, nên lần bảo vệ tốt nghiệp được 10 điểm được coi là sự kiện chấn động toàn khoa, vì trước đó mười mấy năm mới có điểm 10 như thế, nhận lời chúc của bạn bè rằng ảnh mày được treo cả trong A7, mặt thì ngơ ngác nhưng lòng vẫn thầm hơn hớn.

Đến thời Hà Nội tự hào vì hàng loạt khu lắp ghép ra đời, bi hài kịch này lại có một version khác. Nào phải về nơi khỉ ho cò gáy người sống chung cùng gia súc, thế mà vào nhiều nhà lắp ghép, biết ý mình muốn đi toilette, chủ nhà lại nhanh nhảu chạy ra mở cửa, cầm roi đuổi con lợn tạ vào một xó và trân trọng chuyển giao roi cho mình, chẳng nói cũng biết là roi ra roi, vì dùng để tác động vào bì lợn. Nhà khác thì chuồng gà ngự bên trên toilette, gà tí tách mổ nhằn ngay trên lưng. Trời ơi, cứ thử hình dung một mối tình đang chớm nở mà chàng nàng lại phải trao nhau roi chốn đó, thì mối tình đó sẽ nở tiếp ra sao? Mới đây, đọc Phế đô của Giả Bình Ao, lại gặp những chuyện xếp hàng tè ị, chẳng biết là Việt Nam hóa ở Tàu hay Tàu hóa ở ta. Chi tiết này thì Tàu đặc: một nhân vật trong đó, bà mẹ, khuyên con nên mua cái bô làm quà cưới cho bạn, rằng dùng chung nhau một cái bô là quan trọng lắm, là vợ chồng khó bỏ nhau lắm. Ừ, phải duyên thì có thể thế, nhưng nếu mới chỉ phải lòng mặt mà phải đối mặt với sự thảm hại cùng cực của đời sống, thì duyên bén làm sao!

Trở về với Mẹ ta thôi. Về với phố. Ô nhiễm môi trường ở phố cổ chẳng phải là chuyện tìm ra châu Mỹ thời nay. Qua lại nhà bạn bè ở khu phố đó mấy chục năm, tôi đã hứng chí viết hẳn một truyện ngắn: “Nhà ở phố”. Nhờ cái truyện này, và nhờ một đoạn tiểu thuyết có động chạm lại nỗi khổ tè ị, đi đâu tôi cũng hay được bạn đọc nhận là đồng hương phố. Này, nhưng mà tình thật, ở phố cổ còn sạch sẽ gấp vạn lần ở khu tập thể xuống cấp lúc cơ quan chủ quản buông không quản. Tưởng chuyện là của thời qua, về Việt Nam, lang thang qua những ngõ ngách phố phường, qua những khu tập thể cũ ních cứng người, rồi đọc báo hàng ngày trên mạng, mới biết bi hài kịch nhà vệ sinh công cộng vẫn đang tiếp diễn. Để ý mà xem, cứ nơi đâu quy mô đời sống cá nhân được nén kĩ hơn trong một chữ “riêng”, ở đó ngày sống còn đỡ đỡ.

Cứ cho là quá đà suy diễn, nhưng tôi vẫn tin rằng một trong những căn nguyên hun đúc tinh thần cam chịu và ý tứ thái quá của dân mình là do nhu cầu tè ị không được thỏa mãn một cách tự nhiên. Chứ còn gì nữa, kiềm chế được nhu cầu rất người này đòi hỏi nhiều ý chí.

Muốn hỏi: Đến bao giờ, người Việt mình ai cũng như ai được bình đẳng trong bữa ăn, trong chốn ị? Và thực hiện được nhu cầu rất con người của mình trong những điều kiện xứng đáng với con người?

Lê Minh Hà

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2009

Lại nói về "Sự trung thực"

Albert Einstein đã cảnh báo rằng nếu không suy nghĩ độc lập thì người ta có thể trở thành một cái máy khả dụng, nhưng không thể trở thành một con người với đầy đủ phẩm giá. Thế nên, suy cho cùng, nếu sống trung thực thì ta sẽ được là …ta. Thế thôi, ta sẽ là một con người có tư duy độc lập với đầy đủ phẩm giá.
Thế nhưng bạn sẽ hỏi, làm sao để bạn biết suy nghĩ độc lập và biết sống trung thực?
Câu hỏi đó liên quan đến vai trò của giáo dục.
Vai trò của giáo dục ở đâu khi đối diện với những con số nhức nhói sau: 89% sinh viên từng sử dụng tài liệu trong phòng thi, 85% từng quay cóp, 42% sao chép luận văn, đồ án, 36% từng xin hoặc mua điểm (theo một khảo sát, điều tra của Bộ Giáo dục – Đào tạo trên 1.827 sinh viên ).
Giáo dục sai ở đâu?
Câu trả lời của tôi đối với câu hỏi trên là: Giáo dục sai ở chỗ đã giả thuyết rằng chỉ có một đáp án đúng cho mọi vấn đề.
Học sinh từ nhỏ thường được dạy là chỉ có một đáp án đúng, hoặc ở trong sách giáo khoa, hoặc do thầy nói thế thì phải thế. “Cãi thầy thì núi đè” vì thầy luôn luôn đúng.
Lớn lên khi đi thi đại học thì học sinh được đưa vào “lò luyện thi” để học nằm lòng cách giải toán hay cách làm văn theo mẫu.
Học sinh từ nhỏ thường được dạy là chỉ có một đáp án đúng, hoặc ở trong sách giáo khoa, hoặc do thầy nói thế thì phải thế.
Nhiều người đọc đến đây có lẽ sẽ than: Biết rồi khổ lắm nói mãi.
Tuy nhiên, mục đích của tôi không phải là tường trình hậu quả của cách giáo dục tư duy một chiều. Những con số điều tra nêu trên đã phần nào phản ánh hiện trạng tiêu cực trong giáo dục hiện nay. Bên cạnh đó có lẽ đã có nhiều bài viết về gian lận trong thi cử.
Bài viết này nhằm đặt lại vấn đề đối với giả thuyết ban đầu của cách giáo dục tư duy một chiều: chỉ có một đáp án đúng trong mọi vấn đề.
Liệu có luôn có một đáp án đúng chăng?
Nếu có thì có lẽ học sinh không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Họ chỉ cần học theo đáp án của sách giáo khoa, của giáo sư, v.v.
Nếu không thì học sinh Việt Nam đang bị “ép” phải suy nghĩ một chiều. Họ không có sự lựa chọn nào khác. Bất chợt tôi nhớ tới lời than của Chí Phèo: “Tôi muốn lương thiện, ai cho tôi lương thiện?”
Giả sử nếu có hai cách nghĩ về một vấn đề và cô học sinh A muốn chọn cách nghĩ B. Tuy nhiên đáp án của ngành giáo dục là A. Trong trường hợp đó, có lẽ cô học sinh ấy sẽ than, tôi muốn trung thực, ai cho tôi trung thực?

Ba người thầy

Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: "Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?"
Hasan đáp: "Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: "Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm."
Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: "Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!" Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: "Có trộm được gì không?" và ông ta đều đáp: "Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ". Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.
Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: "Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!"
Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động.
Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: "Con tự thắp cây nến này phải không?" Đứa bé đáp: "Thưa phải." Đoạn ta hỏi: "Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?"
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: "Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?"
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.
Sưu tầm...

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2009

Nước mắt phụ nữ

Một cậu bé hỏi mẹ:
- Tại sao mẹ lại khóc?
Người mẹ đáp:
- Vì mẹ là một phụ nữ.
- Con không hiểu - Cậu bé thốt lên.
Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:
- Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy...
Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:
- Tại sao mẹ lại khóc hở cha?
- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.
Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi: "Tại sao phụ nữ lại khóc?".
Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn nói: "Khi Thượng đế tạo ra người phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi bờ vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới, đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.
Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân, bạn bè ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ không bao giờ than thở... Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ.
Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì người tạo dựng họ từ những xương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái tim anh ta... Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.
Để làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng đã cho họ giọt nước mắt để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ. Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên".

Sưu tầm

Sự Trung thực

Sự trung thực có thể được định nghĩa đơn giản là 'không nói dối'.
Đúng vậy, chúng ta vẫn thường cho rằng chữ trung thực luôn được đề cập trong mối quan hệ giữa người với người. Trung thực trong kinh doanh nghĩa là không bán hàng gian hàng dở, không quịt nợ. Trung thực trong thi cử là không được sử dụng tài liệu, không được quay cóp.
Tuy nhiên, trong bài viết này, tôi muốn đề cập đến chữ trung thực hướng nội hơn một chút, đó là trung thực trong mối quan hệ giữa ta và bản thân.
Ai trong chúng ta đều đã phạm sai lầm. Sai lầm dù là lớn hay nhỏ, một mình ta biết hay rất nhiều người biết, thì cũng nên được nhìn nhận một cách trung thực. Chúng ta chẳng cần phải lớn tiếng nói về sai lầm của mình với người xung quanh, vì chẳng ai muốn 'vạch áo cho người xem lưng cả'. Nhưng đối với bản thân, thì chúng ta cần nên trung thực mà đối diện với nó. Phật giáo dạy rằng chỉ khi ta trung thực để biết mình không hoàn hảo và mắc sai phạm, thì lúc đó ta mới sửa được mình mà trở nên hoàn hảo. Sự hoàn hảo là cái 'được' khi ta sống trung thực.
Ở xã hội ta hiện nay, lắm người chưng diện nhưng thực sự trong túi lại không có một đồng xu. Cũng có lắm kẻ phô trương sựhiểu biết, nhưng thực chất chẳng biết tí gì. Thông thường, sau những sự khoa trương đó, họ chỉ được những lời xu nịnh giả dối, hoặc sự ghen ghét dè biểu của người xung quanh. Cuối cùng, mỗi ngày, họ cũng chẳng hạnh phúc được hơn khi phải đối diện với thực tế phủ phàng của họ.
Khi sống trung thực với bản thân, ta không cần phải khua môi múa mép, ta thấy thanh thản vì ít bon chen. Trung thực với chính mình, là trung thực với người khác, ta lại nhận được sự chân thành và cảm thông. Và vì vậy ta có được hạnh phúc.
Tuy nhiên, nói thì có vẻ dễ dàng, nhưng thực tế trước mắt thì rất khó để sống trung thực.
Khi ta sống trong một môi trường thiếu trung thực thì hoá ra sự trung thực của ta lại biến thành sự bất tuân và đáng bị trừng phạt. Khi cộng đồng hưởng ứng văn hoá 'dối trá', thì kẻ tôn sùng sự thật phải đứng giữa chọn lựa, trung thực với lương tâm hay làm theo cộng đồng.
Nếu ta chọn sống theo lương tâm, thì sự trung thực của ta có thể khiến ta bị đào thải khỏi cộng đồng, cái ta gặt hái được không phải là hạnh phúc hay sự hoàn hảo mà lại lại là sự trừng phạt cho cái bất tuân.
Kẻ yếu hơn thì lo sợ mà im miệng để được yên thân. Vậy nên, trong khi cái sai trong xã hội vẫn còn nhiều, thì sự trung thực của con người lại bị hạ bệ.
Xã hội Việt Nam ta hiện nay vẫn đánh giá cao vai trò của số đông. Số đông nói đúng nghĩa là đúng. Số đông có thể biến việc làm sai thành đúng. Những kẻ nhỏ mọn dẫu có ý kiến đúng nhưng trái với số đông thì vẫn là sai. Người có bản lĩnh thì lên tiếng phản biện, nhưng lại bị trù dập.
Kẻ yếu hơn thì lo sợ mà im miệng để được yên thân. Vậy nên, trong khi cái sai trong xã hội vẫn còn nhiều, thì sự trung thực của con người lại bị hạ bệ. Rõ ràng, ta chẳng được gì khi sống trung thực cả.
Ta không thích dối trá, nên ta sống trung thực. Ta cũng muốn sự trung thực của ta được công nhận, và sự dối trá bị trừng phạt.
Vì thế, ta cần môi trường xung quanh hưởng ứng lòng trung thực của ta. Ta muốn được nói và phản biện môi trường xung quanh khi ta thấy điều sai trái. Ta muốn tiếng nói lương tâm của ta được bày tỏ.
Vậy cuối cùng, 'sống trung thực, được gì?' Có lẽ câu trả lời sẽ là "để được sự cởi mở của xã hội, để lại được sống trung thực."

Nha Trang.




Một vài hình ảnh Vinpeal-Nha Trang.


Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009

Động Phong nha

Trong chuyến xuyên 1/2 Việt vừa rồi, đã qua Phong nha, chụp được ít hình tuy chưa vừa ý lắm vì khi vào động ánh sáng thiếu nên chỉ được như vậy.
XEM SLIDE ĐỘNG PHONG NHA

Phong nha

Date: Jul 14, 2009
Number of Photos in Album: 39

IMG_1353.JPGDate: Jun 24, 2009 3:06 AM
Number of Comments on Photo:0

View Photo


IMG_1356.JPGDate: Jun 24, 2009 3:09 AM
Number of Comments on Photo:0

View Photo


IMG_1357.JPGDate: Jun 24, 2009 3:09 AM
Number of Comments on Photo:0

View Photo


Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2009

Huề trớt.

Biết hút thuốc lá là không tốt, nhưng bỏ được thuốc lá là việc khó với nhiều người. Lâu nay việc hút thuốc trở nên phiền hà, khi trong công sở lúc ngoài sân bay bến cảng, nơi công cộng... và nhất là những khi có dịp đi du lịch nước ngoài. Ở nhiều nơi, có những lúc thèm thuốc không kiếm ra chỗ hút hoặc hút được điếu thuốc cứ như đi ăn trộm.

Một tối nghỉ ngơi nằm nhà coi ti vi bỗng thấy một tin quảng cáo, nhà đài trung ương hẳn hoi, đại khái nội dung lập tức bạn muốn bỏ thuốc lá ư, dễ lắm, hãy soạn tin nhắn BTL gởi 6754. Nhiều người bỏ thuốc hẳn được, chỉ còn vài ba người bảo thủ và không sợ mất lịch sự như tôi là chưa bỏ được, nay có người ta chỉ cho mình cách bỏ thuốc lá lập tức kìa, quá mừng. Nhắn tin liền. Tất nhiên chỉ sau một phút đồng hồ nhận lại tin nhắn. Nội dung thế này: "Khi chỉ còn hút ba bốn điếu một ngày là bạn có thể ngưng hẳn hút. Hãy chọn giờ G để bỏ hẳn".

Ôi trời! Đúng là huề trớt.

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

Tâm sự vỉa hè.

Một hôm cột điện thấy anh lính trẻ leo lên lưng mình bèn hỏi anh còn định làm gì với tôi nữa đây, anh lính cười:
-Ta bắc thêm một đường cáp mới, ta là cáp bên quân đội đây.
-Cáp quân đội em cũng phải cõng sao? Thôi cho em xin, em sắp đổ sập về bên phải rồi nè, chỉ cần thêm chút nữa thôi.
-Nhà ngươi yên trí lớn đi. Mai ta sẽ kéo thêm một đường cáp nữa về bên trái, thế là cân. Mà nhà ngươi khỏi ý kiến gì mất công, còn thêm cáp điện dài dài. Chừng nào ta lên làm sếp ta sẽ cho điện cáp ngầm hết, giải phóng cho ngươi. Ráng đứng vững chờ đợi nghe cưng.

Người làm vườn đi thăm lại công viên, nơi ông chăm sóc bãi cỏ hàng cây đã nhiều năm nay, đám cỏ hỏi ông:
-Ông ơi người ta làm gì ồn ĩ ở góc đằng kia mấy bữa nay vậy?
-Ồ, người ta đóng cọc bê tông, chỗ này mai mốt thành cao ốc văn phòng các con ạ.
-Ôi, đám cỏ chúng con đã chuyển qua mấy công viên rồi, chỗ nào rồi cũng thành cao ốc chung cư cho thuê, mai mốt này chúng con sẽ ở đâu?
-Các con ngây ngô quá, mai mốt các con ra ở ngoài sân golf mà ở, muốn sang thì Hà Nội Sài Gòn gần thì ở Bình Dương, Long An, xa ra ngoài Trung ngoài Bắc cũng có luôn, toàn đất ruộng màu mỡ tha hồ mát mẻ tốt tươi, mắc mớ gì mà lo. Chỉ có ta đang buồn đây nè.
-Ông buồn chi nói tụi con nghe coi.
-Mai mốt thành phố không còn mấy công viên ta sẽ thất nghiệp các con có biết không?

Lề đường dịp này lại bị đào xới. Lề đường thắc mắc với chú thợ hồ sao mới lát gạch hè phố năm rồi, chưa hết mùi hồ chú lại xới tung lên thế này? Chú thợ hồ cũng cười:
-Thay mới nữa, mỗi năm một lần.
-Áo tôi còn mới nguyên, sao lại phải thay?
-Sếp ta nói sao ta làm vậy.
-Phải nói cho sếp biết chứ, tôi không muốn bị đào xới mãi như thế.
-Đào xới mỗi năm để sếp ta có nhiều việc làm, ta cũng có việc để làm quanh năm, giáp vòng ta đi khắp thành phố, vậy thì sao ta lại ngăn cản sếp ta nhỉ. Ôi, lại có thêm một kẻ ngây ngô nữa.
Thôi nhé, buồn ơi chào mi, hẹn dịp này năm sau ta sẽ quay lại nơi đây với mi.

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009

Bia - một phần tất yếu của cuộc sống

Mùa hè, trời oi bức, khiến người ta luôn cảm thấy... hầm hập trong người. Đã thành thói quen, mỗi khi cần giải nhiệt, các đấng mày râu lại tìm đến bia và mùa hè Hà Nội là mùa của... bia.

Một - hai - ba: dzô!

- Oi bức quá, làm vài vại thôi.
- Vẫn 19C nhé!
Chỉ khoảng 10 phút sau, nhóm bia 6 người đã có mặt tại nơi tập kết quen thuộc.

Một ngày bình thường trong tuần, quán bia hơi Hà Nội ấy vẫn đông vui, tới tấp người vào ra. Nhà gửi xe luôn trong tình trạng quá tải, nhiều khách bia chưa kịp lấy về đã vội vàng... lao vào quán. 12 giờ trưa, cái nóng đã lên đến đỉnh điểm, quán bia rộng như một sân bóng đã chật kín người, mấy nhóm khách chưa tìm được chỗ ngồi cứ nháo nhác cả lên. May thay, cậu bạn tôi nhanh chân nên cũng "chiếm" được chiếc bàn nhỏ phía trong cùng của quán.
"Cho 6 bia luôn em nhá"..., vừa lau mặt bằng một chiếc khăn ướt, cậu bạn làm phó phòng của một công ty XNK nói vui: "Kinh tế gặp khó khăn như thế này, chỉ có đi uống bia là nhất". Tốp này đứng, tốp kia ngồi, nói cười, ồn ã với những âm thanh quen thuộc 1, 2, 3... dzô, dzô... Khó hiểu thật, kinh tế toàn cầu khủng hoảng, tiền ai cũng thiếu, ấy vậy mà những "quán bia VIP" như thế này có bao giờ thưa khách đâu? Toàn là khách văn phòng: già, trẻ, sếp, nhân viên... đủ cả, nhưng đã ra đây thì giữa sếp và nhân viên không hề có sự phân biệt, nếu có thì cũng chỉ là sếp uống "đỉnh" hơn nhân viên mà thôi.
Sau 10 phút chờ đợi, lượt bia đầu tiên đã xuất hiện. Em phục vụ trẻ trung, má hồng, ngực đeo biển, miệng cười tươi: "Dạ, em mời các anh dùng bia ạ!". Những chiếc cốc sành sứ dày cộp đầy oặp bia cứ thi nhau sủi bọt. 6 cốc bia còn mát lạnh đã được 6 bàn tay nâng lên, keng, keng... ực ực... hà... mát, ngon... Rồi bia liên tục được đưa ra.
Sau hàng chục lần nâng lên, đặt xuống, mặt ai cũng đỏ gay, đôi mắt lờ đờ như người buồn ngủ... "Rượu vào, lời ra", từ chuyện cơ quan, đến chuyện vợ chồng, từ chuyện quan hệ đồng nghiệp đến chuyện bồ bịch, tán tỉnh lăng nhăng... ai cũng hết lòng "cởi mở".

Một phần tất yếu...

Cuối tuần, tôi được một người bạn, tên H ở Giảng Võ mời đến nhà uống bia, nhân cái sự... "vợ anh đi công tác". Nói cho vui vậy thôi, chứ cuối tuần nào, anh chẳng gọi bạn bè đến nhà nhâm nhi vài cốc cho đỡ buồn. Nhà khá rộng rãi, khang trang, lại chỉ có hai vợ chồng và một đứa con nên anh dành cả 1 tầng làm khu uống trà, uống bia. Trong tủ lạnh anh bày toàn bia chai, bia lon Hà Nội, bởi vậy nên bạn bè đã đặt cho anh biệt danh là "anh chai Hà Nội".
Trăm phần trăm cốc đầu tiên, anh Hùng tâm sự: "Trước đây anh cũng thường la cà quán sá, bù khú bạn bè giải tỏa stress. Nhưng vì bia dạo này bị giả nhiều quá. Mà cái giống bia giả uống vào chỉ có nước đau đầu. Vào quán, nhiều khi mấy cốc đầu là bia xịn, nhưng khi khách ngà ngà rồi, chủ quán cứ tha hồ bê bia rởm ra, uống xong chỉ còn nước ôm đầu". Bởi vậy, giới sành bia dạo này mỗi khi ra quán họ thường chọn một quán bia uy tín uống cho lành. Bia đã trở thành thứ đồ uống quen thuộc như một phần tất yếu của cuộc sống. Trong mọi ngõ ngách, nhà hàng, quán ăn, khu vui chơi giải trí, gia đình... nơi đâu cũng đều hưởng ứng bia.
Còn nhớ, trong ngày hội bia hơi Hà Nội, một sự kiện được tổ chức với quy mô hoàng tráng, đặc sắc của ngành bia Hà Nội, một lãnh đạo của một công ty đã tâm sự rằng: "Bia Hà Nội không phân biệt địa vị, giới tính, quốc tịch, sau những tiếng chạm cốc rộn rã, tiếng hô vang ngất trời, là những nụ cười thân thiện, ấm nồng tình bằng hữu. Bia Hà Nội đã và đang góp phần tăng thêm tình đoàn kết, luôn nỗ lực tạo dựng chữ "tín", mang đến cho khách hàng sản phẩm đạt chất lượng cao"...
Hiện mức tiêu thụ bia bình quân đầu người của Việt Nam khoảng 18 lít/năm, bằng 1/2 so với mức tiêu thụ của Hàn Quốc và bằng 1/7 so với các nước Ireland, Đức, Séc. Tuy nhiên, với mức thu nhập của người dân tăng lên, cộng với sự thay đổi tập quán uống chuyển rượu thành bia của người dân ở nhiều vùng nông thôn... thì vào năm 2010, mức tiêu thụ bia bình quân đầu người của Việt Nam ước tính sẽ tăng tới 28 lít/năm. Đến năm 2010, tổng sản lượng bia trong nước ước đạt 2,7 tỷ lít, tăng 45% so với năm 2007. Riêng hai đại gia HABECO và SABECO đã có sản lượng khoảng 1,9 tỷ lít/năm, chiếm 60% công suất sản xuất bia cả nước.

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Chỉ vì cái tàu này



Lâu rồi bạn không ghé qua trang blog của anh em chỉ vì cái tàu của Công ty tôi.
Nó thì tên COMATCE STAR như ảnh mình "port" lên

Nó đang xếp gạo xuất khẩu dii Philipine
sau đó thì Tôi lại nhàn...
và có thời gian tham gia trang này

Các cụ hãy phát động Anh em cùng tham gia đi, cho phong trào sôi động lại nào

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2009

Đi chơi núi Tản

Sáng thứ bảy vừa rồi, "thất nghiệp" ở nhà. Đang rỗi việc, 10h có cú điện thoại của một anh bạn :
- V à! tao "cuồng cẳng" quá! đi chơi thôi!
- Đi đâu?
- Núi Tản được không!
......................................
Sau cú điện thoại tôi sửa soạn đồ "nghề" cùng 4 ông bạn "già" hẹn nhau tại một địa điểm, ăn trưa qua loa. Đúng 11h30 theo hướng Sơn tây, xuất phát lên Ba vì.
Cũng đã nhiều lần bạn bè rủ lên đây, vì điều kiện này nọ, cứ lần lữa chưa đi . Lần này tôi đi là lần đầu, trong khi những người bạn của tôi, có người lên đây đã 4, 5 lần. Với mục đích thay đổi "không khí" cũng chẳng mang gì nhiều, ngoài cái máy ảnh, chẳng mấy khi đứng trên độ cao hơn 1200 m, có nó còn ghi lại được những hình ảnh khi phóng tầm mắt ra xa.

" Ba Vì là một dãy núi đất và đá vôi lớn trải trên một phạm vi rộng nằm trên ba huyện Ba Vì (Hà Nội), Lương Sơn và Kỳ Sơn (Hòa Bình), cách nội thành Hà Nội gần 60km.
Trên Ba Vì có nhiều ngọn núi, nhưng nổi tiếng nhất là Tản Viên (còn gọi là Ngọc Tản, Tản Sơn, hoặc Phượng Hoàng Sơn). Núi này cao 1281m, gần đỉnh thắt lại, đến đỉnh lại xòe ra như chiếc ô nên gọi là Tản. Chân núi này có đền Hạ, lưng chừng núi có đền Trung, đỉnh núi có đền Thượng là nơi thờ Sơn Tinh (Đức Thánh Tản). Ngoài Tản Viên, trên Ba Vì còn có các núi cao là Ngọc Lĩnh, Tương Miêu, U Bò, Núi Tre, Ghẹ Đùng, Trăm Voi, Ngọc Hoa (đặt theo tên của công chúa con vua Hùng thứ XVIII được gả cho Sơn Tinh), và núi Vua. Núi Vua cao nhất, tới 1296m. Trên đỉnh núi Vua có đền thờ Hồ Chí Minh.
Ở chân núi phía Tây của dãy Ba Vì có dòng sông Đà, phía Đông có hồ nhân tạo Suối Hai dài 7km, rộng 4km với 14 đảo lớn nhỏ thực chất là những ngọn đồi nhô lên mặt nước.
Trên dãy Ba Vì còn có nhiều cánh rừng nguyên sinh. Hệ sinh thái động thực vật của Ba Vì rất đa dạng. Vườn quốc gia Ba Vì là nơi bảo tồn sự đa dạng sinh học của Ba Vì.
Ba Vì còn là một khu du lịch sinh thái nổi tiếng ở miền Bắc Việt Nam với các điểm du lịch như Khoang Xanh-Suối Tiên, khu du lịch Ao Vua, Đầm Long, Thác Đa, hồ Tiên Sa, suối nước khoáng Tản Đà, các đền thờ. Ở các độ cao 400m và 600m còn có hai khu nghỉ mát được xây dựng từ thời Pháp thuộc." (Theo Wikipedia)
Từ hơn mười năm lại đây, khắp các sườn núi Ba Vì đang mọc lên rất nhiều các khu du lịch sinh thái cuốn hút du khách bốn phương với nhiều cái tên như: Suối Hai, Khoang Xanh, Suối Tiên, Ao Vua, Vườn Quốc gia Ba Vì... Nhưng chuyến đi của chúng tôi không nhằm vào những chỗ đó. Mục đích là lên đỉnh cao nhất là núi Vua (1296m) để được nhìn rộng ra, chiêm ngưỡng phong cảnh xung quanh núi Tản và ghi lại những hình ảnh đó.
Đường lên núi Tản không khó lắm. Từ Hà nội theo đường 32 từ Cầu giấy đi Sơn Tây hoặc có thể đi theo đường Láng -Hòa lạc. Đến Sơn tây, từ ngã tư viện 105 theo hướng đi Đá Chông, Suối Hai, đến ngã ba Đá Chông - Suối hai, rẽ theo hướng Đá chông đi cho đến khi nhìn thấy biển đề Khu vườn quốc gia Ba vì, dừng lại mua vé. Từ đây theo đường nhựa (mặt đường tương đối tốt) lượn quanh co theo triền núi khoảng 16 km, cho đến khi gặp bãi đỗ xe ở độ cao gần 1000m thì dừng lại gửi xe (Nếu ai mới có bằng lái xe ô tô thì đây sẽ là kỳ được luyện tay lái). Đến đây bắt đầu đi bộ, ai muốn đi lên đỉnh núi nào thì tùy ý chọn. Dãy núi Ba vì có 3 ngọn cao, cao nhất là núi Vua, thứ đến là ngọn núi Mẫu - nơi đây có đền Thượng và thứ ba là núi Cha. Chúng tôi chọn đỉnh núi Vua để lên. Đường đi bộ lên núi cũng không khó, vừa đi vừa ngắm cảnh, hít thở khí trời trong lành, nghe được muôn vàn âm thanh của núi rừng, đúng với ý nghĩa thay đổi không khí. Đi vòng vèo trong rừng nguyên sinh gần 2 km , lên tới đỉnh (1296m). Tại đây có một số vọng đài để du khách có thể phóng tầm mắt về phia Tây, phía Đông của dãy Ba vì. Từ đây có thể quan sát cả một vùng đồng bằng rộng lớn với đồng ruộng, thành phố, làng mạc, sông hồ. Sông Đà uốn lượn quanh chân núi ở phía Tây, hồ Suối Hai mênh mông trải rộng ở phía Đông, nhờ vậy mà tạo nên phong cảnh sơn thủy hữu tình. Đứng đây tôi đã có dịp chụp được rất nhiều ảnh theo tầm mắt quan sát được. Trên đỉnh Vua, về phía Đông và Đông bắc ta có thể nhìn thấy toàn bộ tỉnh Sơn tây cũ và Đan phượng Hà nội; về phía Tây tầm mắt thấy được huyện Kỳ sơn (Hòa bình); phía Nam và Tây nam là huyện Lương Sơn và Hà đông cũ (rất tiếc là không có ống kính Tele để có thể chụp được hình xa hơn nữa).
16h30 chúng tôi đã xuống đến chân núi. Chẳng lẽ đến Ba vì lại không thưởng thức "đặc sản" là món sữa chua dê, ngồi nghỉ uống nước xong, mỗi người không quên mang 2 thùng sữa chua về làm quà. Tạt qua Sơn tây thăm vợ chồng người bạn của cả nhóm, hơn 30 phút. Về đến Hà nội khi đã lên đèn. Kết thúc một buổi "rong chơi".
Chọn một số ảnh gửi lên chia sẻ cùng các bạn.