Thứ Năm, 4 tháng 9, 2008

Chuyện rất ngắn: HỘP BÁNH TRUNG THU

Năm nay Bà ngoài tám mươi. Bà sống với vợ chồng thằng Hai ở Sài Gòn. Cô Út lấy chồng làm ăn ở tỉnh xa, hè mang con vô thăm Bà, mai sớm đưa thằng nhỏ về nhập học. Sáng đi ngang chợ Cũ "Sao Sài gòn có bánh Trung thu sớm vậy cà? Mới rằm Tháng Bảy". Út ghé mua hộp bánh biếu Bà.

Bữa cơm trưa.
Út nói: "Bà ăn bánh lấy thảo. Năm nay ăn sớm cho bõ thèm". Bà ừ: "Bây xắt bánh cho con gái thằng Hai ăn trước kẻo mấy bữa qua bển học không kịp ăn". Chị dâu nói: "Thôi đừng khui, để nguyên hộp lỡ bà có muốn cho ai".
...Ừa, cũng phải. Bà có mấy đứa cháu con ông cậu ở quê. Nhắm chừng tụi nó sắp lên là bà hay chừa quà bánh cho tụi nhỏ. Bà thương ông cậu từ thuở cha mẹ mất sớm, hai chị em nuôi nhau. Ông cậu cũng mất sớm do một thời tù Côn Đảo. Tụi nó tới giờ...

Bữa cơm chiều.
Bà ăn có lưng chén, chuyện ít hơn mọi bữa, hộp bánh còn nguyên trên bàn. Anh Hai về hay chuyện ngồi lặng thinh.

Buổi tối.
Chị dâu nói gì với con gái, hồi nó lại gần bà vòng tay: "Con xin nội cho con ăn bánh nha". Bà cười móm: "Ừa, xắt bánh mau đi con. Mơi em nó dzìa rồi!". Chị dâu pha bình trà cho cả nhà, Bà vui lắm.

Lúc đi ngủ Bà nói: "Mọi năm qua rằm con Út mới dám mua bánh Trung thu!".

Đỗ Nghĩa

Không có nhận xét nào: