Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Chúc mừng hạnh phúc các cháu hay sức khoẻ các Cụ

Gửi các bạn Khoa Cơ khí ĐHGT nhân ngày cưới con gái Hùng con.1/05/2013 Đã lâu không có tụ tập đông như vậy. Mời các Cụ xem một số ảnh gặp mặt

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

CỬU BÌNH

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

The Soviet Story (thuyết minh tiếng Viêt)

Cuối tuần có nhiều thời gian, mời các bác tham khảo bộ phim Tài liệu của Đạo diễn Edvins Snore. Năm 2008, Edvins Snore một đạo diễn người Latvia - một quốc gia từng là thành viên trong Liên bang Cộng hòa XHCN Xô viết - công bố bộ phim tài liệu "The Soviet Story" do ông thực hiện trong vòng mười năm,  với thời lượng 1h26' (gồm 6 phần) về những sự thật chưa từng được biết tới.

Nguồn You Tube

Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Chúc mừng Năm 2011




Lại một năm nữa - Chúng ta thêm một tuổi.
Các bạn có nhận ra ai là ai

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010

Thế giới Kim Dung 4


6- Nhạn Môn quan: Nhạn Môn quan - nơi xảy ra bi kịch của gia đình Kiều Phong trong “Thiên long bát bộ” – chính là một trong những cửa ải nổi tiếng nhất Trung Quốc từ xưa đến nay.
Là chốt chặn giữa trung nguyên với đại mạc thảo nguyên, Nhạn Môn quan nằm ở tỉnh Sơn Tây, có địa hình hiểm trở, khí hậu khô hạn. Tuy khung cảnh hùng vĩ, nhưng mỗi khi chiều tàn, tiếng sáo văng vẳng ngân nga trong bóng mặt trời đỏ ối khiến không khí chốn biên ải càng thêm u uất



7 – Đại mạc Nội Mông Cổ

Ra khỏi Nhạn Môn quan là đến địa phận của Nội Mông Cổ, nơi đại hiệp Quách Tĩnh trải qua thời niên thiếu nhiều biến động trong bộ truyện “Anh hùng xạ điêu”.
Có dịp đến Nội Mông Cổ vào mùa hè, trải rộng trước mắt chúng tôi là một thảo nguyên xanh mướt, đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ thật thanh bình, thấp thoáng trên bầu trời xanh biếc là những chú chim ưng, diều hâu bay lượn săn mồi…
Đến với Nội Mông Cổ, bạn tha hồ cưỡi ngựa tung vó. Người dân du mục hiếu khách sẽ thết đãi bạn ly rượu sữa ngựa thơm nồng ngay khi vừa xuống xe. Ban đêm còn có thể nằm trong những túp lều da cừu, ngửa mặt ngắm những vì sao lấp lánh thơ mộng…

Thế giới Kim Dung 3




4- Hằng Sơn

Trong “Tiếu ngạo giang hồ”, Hằng Sơn là nơi trú ngụ của ni cô Nghi Lâm thánh thiện ôm mối tình câm với lãng tử Lệnh Hồ Xung.

Hằng Sơn nằm ở thành phố Đại Đồng của tỉnh Sơn Tây, giáp với Nội Mông Cổ, thuộc vùng cao nguyên khô hạn, quanh năm nắng gió, cát bụi. Là nơi tiếp giáp giữa trung nguyên và biên ải năm xưa nên phong cảnh nơi đây rất hùng vĩ. Nắng chói chang trên bầu trời trong xanh thấp thoáng cánh đại bàng, chim ưng, Hằng Sơn đưa du khách về lại thiên nhiên khoáng đạt.
Hằng Sơn còn có chùa Huyền Không, chùa treo lơ lửng trên không, rất độc đáo. Chùa được xây dựng trên vách núi cheo leo và đã tồn tại hơn 1.500 năm. Trong chùa dung hòa cả ba triết lý Phật, Nho, Đạo, kết tinh trong kiến trúc chùa. Kim Dung đã hư cấu ra tình tiết Lệnh Hồ Xung bị bà câm bắt được, nhốt tại chùa Huyền Không rồi sau đó nhậm chức trưởng môn phái Hằng Sơn.
5- Nga My

Nhắc đến Nga My, những cái tên Chu Chỉ Nhược, Diệt Tuyệt sư thái… của “Ỷ thiên đồ long ký” sẽ hiện lên trong tâm trí bạn đọc.

Núi Nga My nằm ở tỉnh Tứ Xuyên, chiều cao trên 3.099m nên khí hậu mát mẻ. Giữa khung cảnh thiên nhiên bạt ngàn thông cổ thụ điểm xuyết những thác nước rì rào, du khách lắng nghe tiếng chuông chùa đều đều điểm tiếng mỗi buổi chiều sẽ thấy như lạc vào cõi thiền, trút bỏ mọi phiền muộn. Khi thu về, rừng phong trên núi đổi sang sắc đỏ càng khiến Nga My lộng lẫy khác thường.

Chưa hết, đứng trên đỉnh núi Nga My, ngắm ánh sáng mặt trời phản chiếu vào những đám mây che phủ vào các thời điểm khác nhau trong ngày sẽ hiện ra nhiều cảnh đẹp hùng vĩ khác nhau.

Thế giới Kim Dung 2




2- Hoa Sơn luận kiếm

Còn trong “Tiếu ngạo giang hồ”, Hoa Sơn của chàng lãng tử Lệnh Hồ Xung là một trong Ngũ Nhạc kiếm phái cùng với Thái Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn và Hành Sơn.

Hoa Sơn nằm ở ngoại ô thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây. Núi được tạo thành bởi năm ngọn núi có hình dáng tựa bông hoa, nên gọi là Hoa Sơn. Với độ cao trung bình 2.900m, Hoa Sơn nổi tiếng cheo leo nhiều đồi dốc, trên đỉnh thường có mây mù bao phủ, đẹp như tiên cảnh.

3- Đào Hoa đảo

Đào Hoa đảo gắn liền với cuộc đời đầy giai thoại của Đông Tà Hoàng Dược Sư và cô con gái nổi tiếng đa mưu túc trí Hoàng Dung. Không chỉ vậy, nhiều tên tuổi võ lâm khác cũng từng làm khách trên đảo Đào Hoa như chàng khờ Quách Tĩnh, “thần điêu hiệp lữ” Dương Quá, “Lão Ngoan Đồng” Châu Bá Thông, “Cửu chỉ thần cái” Hồng Thất Công…

Giờ đây, Đào Hoa đảo là danh lam bậc nhất ở Hàng Châu – Triết Giang nhờ phong cảnh hữu tình với đền đài, hồ nước. Không hổ danh cái tên “Đào Hoa”, khắp đảo trồng rất nhiều hoa đào và có cả liễu rủ. Mùa xuân là thời điểm du khách cùng dân địa phương nườm nượp rủ nhau lên đảo ngắm hoa đào.

Thế giới Kim Dung



Tôi đi chơi Trung Quốc - Lại nghĩ về Thế giới tiểu thuyết Kim Dung không chỉ đầy ắp mỹ nhân, anh hùng mà còn vẽ nên nhiều địa danh, thắng cảnh tuyệt đẹp. Thiếu Lâm tự, Đào Hoa đảo, Nhạn Môn quan…, những cái tên chỉ mới nghe qua đã gợi lên bao “hùng tâm tráng chí”.

1- Thiếu Lâm tự

Dưới ngòi bút Kim Dung, Thiếu Lâm tự đại diện cho đỉnh cao của võ lâm chính phái với các vị cao tăng võ công tuyệt luân và Tàng Kinh các chứa đầy bí kíp mà nhiều cao thủ thèm muốn. Ngoài đời, Thiếu Lâm tự nằm trên núi Tung Sơn (huyện Dengfeng, tỉnh Khai Phong).
Trong lần đến thăm Thiếu Lâm tự gần đây, tôi nhận thấy ngôi chùa danh tiếng này đã phần nào bị thương mại hóa. Dưới chân núi Tung Sơn nhan nhản các trường dạy võ ăn theo tên tuổi Thiếu Lâm tự.

Nhờ Kim Dung “quảng cáo”, hàng ngày chùa thu hút hơn 5.000 du khách dù vé vào cổng không “mềm” chút nào, trị giá 100 tệ (tương đương 280.000 đồng).

Trong khuôn viên chùa có đầy đủ các dịch vụ biểu diễn kungfu, xe điện đưa rước tham quan, quán ăn giải khát, quà lưu niệm, bán nhang… khiến không khí thanh tịnh, yên tĩnh nơi cửa Phật bị phá vỡ.

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2010

CHUC MUNG NAM MOI

Coc. Coc. Coc!
Tai loc den nha. Trau vang da qua. Cop vang da toi. Chuc mung nam moi.Thinh vuong an khang. Gia quyen binh an. Cat tuong nhu y. Nhu y. nhu y......

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

Chúc mừng năm mới.

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

TIN BUỒN

Vô cùng thương tiếc báo tin
Cụ ông Quách Hồ 
(thân sinh bạn Quách Hoàn Kiếm). 
Đã từ trần hồi 15h30 ngày 13/2/2010 (tức ngày 30 Tết). Hưởng thọ 86 tuổi. 
Linh cữu quàn tại nhà tang lễ thành phố 25 Lê quí Đôn, quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh.
Lễ viếng bắt đầu từ 9h00 ngày 14/2/2010  (tức mùng 1 Tết) 
Lễ An táng vào hồi 7h30, ngày 16/2/2010 (tức mùng 3 Tết) tại nghĩa trang tp HCM (Củ chi).
Xin chân thành chia buồn với Kiếm cùng gia đình.

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2010

"Quả" lừa thế kỷ

Hội đồng châu Âu đã mở cuộc điều tra về tuyên bố mới đây của một chuyên gia y tế đầu ngành, rằng "đại dịch cúm H1N1" là hoạt cảnh được các công ty dược dựng nên, và kiếm hàng tỷ đôla trên sự sợ hãi của thế giới... Xem tiếp
VnExpress

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2010

MOT KY NIEM

Cam on nhung nguoi Ban,nhung nguoi anh em o Sai Gon !
da cung an, cung choi voi Toi rat nhiet tinh trong thoi gian Toi o trong do. Chac cac ban cung met phai khong? Toi (bui doi), vo gia cu mot than mot minh vao do di choi khong co gio giac ...... the moi la cac ban minh
Ra ngoai nay nhieu nguoi hoi :
- The nao ?
- Duoc nhieu!
- Duoc gi ?
- Mot ky niem dep!
Voi Toi the la du .

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

Nghiêm củi ở SG.

Bạn Igo quan tâm hỏi thăm suốt, thông tin tình hình Nghiêm củi đang được chăm sóc ở Sài Gòn.
Trưa qua quán vịt xiêm Thủ Thiêm(ảnh), tối qua đám cưới con trai Thân thổ còn bây giờ chuẩn bị chiến đấu với đám bạn phổ thông của hắn cũng là bạn nhậu lâu niên của tác giả.

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010

Sự tĩnh lặng

Năm mới 2010. Chúc các bạn Sức khoẻ - An khang - Thịnh vượng
Lại thêm một tuổi nữa rồi các bác ạ, ngồi buồn trong cái tĩnh lặng của sáng sớm năm mới – nghĩ về sự im lặng của tuổi già để ngẫm lại cuộc đời, để tự triết lý vài ba câu với bản thân , để mình thấy thanh thản với cuộc sống.

Im lặng không có nghĩa là không nói gì! Im lặng có nghĩa là tôi đang cần một khoảng lặng, một giây phút dừng lại để ngẫm nghĩ, để lắng nghe...
Im lặng có nghĩa là tôi nhận ra lúc này mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa hoặc phản tác dụng vì lời tôi nói đã không còn "nặng ký" với việc này, với bạn nữa.
Tôi im lặng không có nghĩa là tôi không quan tâm nữa, mà tôi muốn nói với bạn rằng chúng ta hãy nhìn kỹ hơn vấn đề, cân đo đong đếm những việc đã xảy ra có thật sự đáng để chúng ta hờn dỗi, nặng lời với nhau.
Thường ngày chúng ta vẫn nói với nhau: "Mình là bạn thân, sẽ mãi là bạn của nhau!". Im lặng lúc này là để chúng ta điều chỉnh hành vi, để đó là phương pháp tái lập truyền thông sau những hiểu lầm chúng ta vừa trải qua.
Im lặng có nghĩa là tôi đang thực tập thở và mỉm cười, sống với giây phút hiện tại chứ không diễn bày những quan điểm, lý luận bằng lời.
Im lặng lúc này để ngồi thật vững chãi trong căn phòng của mình, để nghe tiếng nhạc đầy triết lý nhân sinh của Trịnh: "Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau". Đôi khi vì ích kỷ, vì cái tôi cá nhân quá lớn mà tôi đã không bao dung, để rồi chính điều ấy đã phá vỡ những mối quan hệ từng rất tốt đẹp.
Suy nghiệm triết lý nhân bản "sỏi đá cần nhau" và tự điều chỉnh hành vi, mối tương quan của người - người, mình không nên từ bỏ tình thâm, tình thân, bạn bè chỉ vì những lỗi lầm rất người của ai đó.
Tha thứ để còn có nhau, còn giữ những điều tốt đẹp, vẹn nguyên về nhau. Tha thứ cũng làm người ta thay đổi, cải biến được một con người và nâng chất bản thân mình. Tôi nghĩ như vậy và im lặng thật lâu, mỉm cười thật hạnh phúc.
Im lặng trong nhiều trường hợp cũng là sự từ chối, hoặc cũng có thể là đồng ý. Hiểu như thế nào thì cần phải có sự quan sát, cần dựa trên mối quan hệ thực tế của mình và người được đề nghị (về một quyết định nào đó).

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Merry Christmas

Một mùa Giáng sinh nữa lại đến. Chúc các bạn có một Giáng sinh vui vẻ!

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Tin ngắn

Tối qua 20/12/2009, nhân dịp có một số anh em trong SG ra HN. Hùng "con" Ôtô K16 mời một số anh em cựu sinh viên các khóa dự bữa cơm thân mật. Dưới đây là một số hình ảnh buổi gặp mặt.











 

 

 

 

Muốn xem ảnh rõ hơn, xin "click" vào giữa ảnh.

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

Nhớ về thầy

Tuần trước tôi cùng những người bạn của mình dự đấm cưới của con một anh bạn cùng đại học- Chúng tôi gặp lại thầy - Người thầy hướng dẫn tôi 1 phần trong luận án tốt nghiệp . Sau đó chúng tôi tới thăm nhà thầy giáo . Vừa chào thầy, nhìn thấy hoàn cảnh nhà Thầy tôi đã khóc lúc nào không hay. Bạn bè lại được dịp cười trêu tôi bao năm rồi không hề thay đổi. Hai thầy trò ôm nhau khóc.
Thế rồi cả đám sinh viên cũ vừa cười đấy, đứa nào đứa nấy đã phải rút khăn. Khóc rồi lại cười. Chẳng ai nói gì cả, tất cả hình như đều thấy lòng mình se thắt lại, bởi vừa chạm về kỷ niệm thuở nào đó mà thời gian không thể nào xóa nhòa...
Còn biết bao nhiêu kỷ niệm về những tháng ngày được là học trò, được ngồi ở dưới lớp, lắng nghe lời thầy cô. Những lần đi chơi quên cả bài vở hay thức trắng đêm để học bài thi. Ai đó nếu đã từng là học trò hẳn sẽ không bao giờ quên được tất cả những điều ngọt ngào ấy.
Và ai đó trên đường đời của mình hôm nay, đang đối diện với trăm mối đa đoan của sự nghiệp, hãy dừng lại dành vài phút rảnh rang để tưởng nhớ về thầy cô, những người đã từng đặt nhiều tình yêu, hi vọng vào các thế hệ học trò của mình khi tương lai của các học trò hãy còn là một ẩn số.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

TOÁN & NGÔN NGỮ

Xin giới thiệu một bài của tác giả Nguyễn Gia được đăng trên Saigon Times Online. Để xem rõ hơn xin “click” vào giữa bài.


Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Ngày 21/12/2012 - Tiếp theo

Ngày tận thế

Theo phóng viên cuả ABC News cho biết một nhóm thường dân ở Âu Châu và Mỹ đã bắt đầu lục tục kéo nhau lên những miền nuí non hiểm trở hoặc xa xôi hẻo lánh để tránh một đại hoạ mà họ nghĩ là có khả năng tiêu diệt phần lớn nhân loại hiện đang sống trên mặt đất vào năm 2012.

Patrick Geryl là một thí dụ điển hình. Ông là một công nhân làm trong phòng thí nghiệm cuả một hãng dầu hoả cuả Pháp với mức lương tuơng đối. Tuy nhiên hai năm trước ông đã nghỉ việc, để chuẩn bị cho cuộc lánh nạn mà ông nghĩ sẽ xảy ra vào năm 2012. Năm nay 51 tuổi đời, nhưng ông cũng chỉ dự định chỉ để dành vưà đủ cho cuộc sống mình đến năm 2012, vì theo ông , sau năm 2012 ông và đa số mọi người cũng sẽ bị tiêu diệt bởi những gì thảm khốc nhất xảy ra vào năm đó. Geryl nói với phóng viên ABC News “ Quý anh phải hiểu là sẽ không còn bất cứ sự gì tồn tại nổi trên mặt đất này vào lúc đó . Nền văn minh nhân loại sẽ phải làm lại từ đầu” Ông đã soạn sẵn các thứ nhu yếu phẩm cũng như những đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày trong một danh sách dài 11 trang giấy.

Ngoài Geryl ra, hằng hà sa số nhũng người khác cũng cùng chung một ý nghĩ. Nếu bạn vào Google tìm tòi thì sẽ thấy đề tài “Tận Thế Năm 2012” đã có khoảng 700,000 lần truy cập. Khoảng 6,500 góp ý về đề tài này trên mạng You Tube. Những cuốn sách cùng một đề tài cũng bán chạy nhu tôm tươi ! Thí dụ như cuốn “2012: Sự trở lại cuả Quetzalcoatl” đã bán được hàng ngàn ấn bản mỗi tháng kể từ khi được phát hành vào tháng Năm vưà qua.

Trong Khi Đó Có 1 Vài Thông Tin Vỉa Hè Cho Rằng. 2012 là năm mà Obama Người đang được yêu thích hiện tại hết mãn nhiệm tổng thống.Đó cũng là ngày tận thế của trái đất .

Ngay từ bây giờ người ta đã lập ra rất rất nhiều forum thảo luận cách chạy chốn và làm gì trong ngày tận thế năm 2012 ấyhay những trang web tổng hợp các thông tin và sự thay đổi của trái đất với trang 2012.net người ta còn đặt cả đồng hồ ngược đến đúng thời điểm đó nữa. Vui thật

Còn thực hư thế nào thì cứ đợi đến ngày đó mới biết. Mục đích viết bài này để các bạn yêu thêm những giây phút mình đang hưởng thụ và sống trên cõi đời này. Cũng sắp đến sự kiện hưởng ứng tắt đèn theo giờ Trái Đất Rồi

Ngày 21/12/2012

Ngày tận thế

Có phải ngày tận thế của chúng ta sẽ đến vào Năm 2012?
Năm 2012 Trái Đất sẽ chuyển sang chu kì mới?
Có Phải Đến năm 2012 tất cả mọi người trên trái đất đều chết hết?
Nghe Nói Có Thiên Thạch Va Vào Trái Đất Năm 2012?
Tại Sao Lịch Của Người Mayan Lại kết thúc vào lúc 10 giờ sáng ngày 21 tháng 12năm 2012 tính theo lịch chúng ta đang sử dụng?
Năm 2012 Có Sóng Thần Chăng ?
Các Nhà Khoa Học Nói Năm 2012 Băng Sẽ Tan Hết ?
Và Chuyện Gì sẽ xảy ra khi đến năm 2012?
Rất nhiều câu hỏi đang ngày một nóng lên.Khi thời điểm 2012 đang đến gần và không còn bao lâu nữa
Tài liệu nêu trên được biết đến với tên gọi là Dresden Codex. Cuốn sách cổ 74 trang này được viết trên vỏ cây tại đền thờ nổi tiếng của người Mayan và đã được nghị viện Tây Ban Nha gửi cho vua Charles V vào năm 1519. Bằng cách nào đó nó lưu lạc tới cung điện Saxony ở Dresden và được tìm thấy bởi nhà sưu tập Johanne Christian Goetze. Các tài liệu này vẫn còn được giữ lại sau khi bị tấn công bởi bom ở đại chiến thế giới lần thứ 2.
Tài liệu bao gồm nhiều số liệu về chuyển động của Mặt Trăng, Sao Kim, chu kì các nhật nguyệt thực, Mặt Trời và các sao …. Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rằng điểm kết thúc của lịch Mayan được đánh dấu là 13.0.0.0.0 tương ứng với lúc 10 giờ sáng ngày 21 tháng 12năm 2012 tính theo lịch chúng ta đang sử dụng. Vào thời điểm đó, quỉ địa ngục sẽ xuất hiện và đó là ngày cuối cùng của chúng ta.
Theo các nghiên cứu của Stephen Yulish (một nhà nghiên cứu thiên văn học và UFO), nhiều mối liên hệ trong sách kinh thánh cho biết vào một ngày đông chí khi Mặt Trời ra xa nhất khỏi Trái Đất cùng lúc với các trận bão của Mặt Trời, rồi sự dịch chuyển bất thường của Sao Kim sẽ gây ra động đất liên tiếp cho chúng ta. Liệu điều này có liên quan đến những tiên đoán của lịch Mayan
Theo một số nhà thiên văn học thì vào ngày này hệ Mặt Trời của chúng ta sẽ đi qua mặt phẳng xích đạo của thiên hà, một điều chỉ xảy ra theo mỗi chu kì 26.000 năm. Lịch của người Mayan bắt đầu từ năm 3114 trước công nguyên, tức là họ chưa hề có cơ hội kiểm chứng điều nêu trên. Người Mayan gọi sự kiện này là cái cây thánh, nó sắp xếp sự thẳng hàng của Hệ Mặt Trời với trung tâm thiên hà theo mặt phẳng chính, điều đó có nghĩa là hấp dẫn tác động lên Hệ Mặt Trời khi đó sẽ là cực đại.
Theo những thông tin về động đất tại cục địa lý Hoa Kì, các trận động đất của chúng ta ngày càng lớn hơn do hậu quả của những chuỗi chấn động trong những năm 1890 đến 1899 và từ 2000 đến 2004, độ lớn của những trận động đất này đang tiếp tục tăng lên khi chúng ta tiến đến gần mặt phẳng chính của thiên hà.
NASA dự đoán rằng một trận bão Mặt Trời vào năm 2012 sẽ gây ra những chấn động lên Trái Đất lớn gấp 30 đến 50 phần trăm so với bất cứ sự tác động nào trước đây ta đã biết. Yulish tin rằng việc này sẽ làm nóng hành tinh của chúng ta và nó có liên quan trực tiếp đến sự xuất hiện của các vết đen Mặt Trời, Mặt Trời sẽ nóng hơn và sẽ làm ảnh hưởng trực tiếp tới Trái Đất. Một vụ nổ bất chợt trên Mặt Trời vào thời điểm 2012 đó có thể phóng 1 khối lượng lớn đến va chạm với Trái Đất giống như việc chúng ta va chạm với một tiểu hành tinh hay sao chổi.
Khi việc đó xảy ra, có thể một lần nữa trục của Trái Đất sẽ thay đổi và hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự quay của Trái Đất. Nếu như điều đó sẽ xảy ra vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 sắp tới, đó sẽ là một ngày rất đáng nhớ, với tất cả chúng ta!
Thế Còn Mọi Người Nói Sao.Họ Đang chuẩn Bị Thế Nào Cho Ngày Tận thế Năm 2012 Sắp Đến Gần !!!
Còn tiếp

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Thư giãn

 Phiên bản khác của " Uống trà Dr Thanh"

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Hiểu đời

Trên một blog, mình đọc BÀI NÀY thấy có ích, các bạn đọc thử xem sao?

" Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có thể hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đòi người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng...."....XEM TIẾP

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Câu chuyện của một cựu sinh viên ĐH giao thông

KHI NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ
Tháng 8/1977 tao mới được ra quân, sướng ! Cứ nghĩ, về nhà gặp được cha mẹ và các em, nghỉ vài hôm rồi xin đi làm một công việc nào đó , ổn ổn rồi lấy cô vợ , một cuộc sống bình yên như từng mơ ước. Nhưng sự đời thật không đơn giản mày ạ. Ngày đi lính tao vừa tốt nghiệp lớp 9, chưa có nghề ngỗng gì, về nhà cớ ngỡ phường khóm chào đón mình như ngày ra đi. Nào ngờ, hàng ngày cầm cái quyết định ra quân và giấy giới thiệu của Phường đi khắp nơi xin việc, hầu hết nhận được cái lắc đầu. Một vài nơi thương hại đồng ý thì bố trí cho làm chân bảo vệ, chán nản tao quay về trả Phường cái giấy giới thiệu. Mấy ông phường tỏ ý quan tâm giới thiệu tao vào làm phụ vặt, chạy loong toong cho mấy hợp tác xã gia công gì gì đó. Chả lẽ đánh nhau mãi để rồi về làm mấy cái việc này sao, nghĩ mà chán, chẳng thấy tương lai đâu cả ? Cũng tại mình không nghề, ít chữ…
Nằm nhà hai hôm suy tính có lẽ phải học tiếp để có cái bằng lớp 10 rồi thi trung cấp hay học lấy một cái nghề nào đó. Lúc bấy giờ nhiều người đi học công nhân kỹ thuật ở Liên Xô cũ , tao cũng chỉ ước mơ có vậy. Tao quyết định trở lại đi học, khi nói với mọi người trong nhà ý định của mình, tất cả đều chăm chú lắng nghe nhưng không ai có ý kiến gì…Mọi người thương tao không chỉ tao là thằng lính chiến về thiệt thòi về chuyện học hành ( Trong thời gian tao ở lính ba em tao cũng đã lần lượt vào đại học, chú út vừa thi xong đủ điểm học nước ngoài) mà còn tỏ ý ái ngại vì tao đã chưa hiểu hết về xã hội bây giờ và không tin tao học được sau những năm tháng chiến tranh, nhưng không ai dám nói ra. Cậu em sát tao đang học đại học giao thông nhẹ nhàng hỏi :” Anh xem liệu sức mình còn học được không ? Và anh định học ở đâu bây giờ ? ”
- Ơ cái thằng này hỏi kỳ thế ! Chiến tranh tao đi lính từ trường Hai Bà Trưng, thì bây giờ hòa bình tao về lại, trường phải nhận chứ làm sao. Không học thì tao làm gì bây giờ đây ?. Mấy ngày nay đi xin việc đứt lưỡi có ai nhận đâu.
Không ai trả lời cho tao, nhưng biết cả nhà thương tao vô cùng, mà không biết làm sao.
Hôm sau tao lẳng lặng cầm tờ quyết định ra quân đến ngôi trường mà cách đây hơn 5 năm tao đã phải rời xa nó để vào Nam chiến đấu. Hai Bà Trưng, ngôi trường xưa vẫn thế mà giờ sao thấy xa lạ , lạnh lùng. Học trò cũ đâu còn, các thầy cô thì không thể nhận ra tao trong bộ đồ lính nhàu nát cùng khuôn mặt khắc khổ già trước tuổi của mình.
Vào văn phòng tao đưa giấy cho thầy hiệu trưởng và trình bày :”Em là học sinh cũ của trường, đi bộ đội năm 1972 nay được ra quân, em muốn xin được học tiếp lớp 10.”
Thầy hiệu trưởng nhìn tao lạ lẫm, phân vân lắm, sau cùng ông cũng nói thẳng là không thể được vì tao đã quá lớn tuổi rồi. Thất vọng trở về nhà, vừa đặt lưng xuống nằm thì thằng Hồng ở đâu xồng xộc chạy vào, nó la lớn :” Thuấn về rồi đấy à, mẹ mày ! Sao đến bây giờ mới chịu về ?” . Chúng tao ôm nhau rồi ngồi trò chuyện.Tao kể chuyện đơn vị, còn nó kể : nó bây giờ đang làm phụ xe cho công ty vận tải lương thực, kinh tế cũng tàm tạm ( cái thời mà ông tài xế được trọng vọng hơn cả tiến sĩ, giáo sư) , sang năm nó sẽ được đi học lái xe, lúc ấy sẽ khá hơn nhiều.
Nghe tao nói ý định của mình, nó tròn mắt
- Mày điên à, bây giờ còn đi học, ai nuôi mày. Để tao xin cho mày vào chỗ tao, làm phụ xe như tao, chỉ hai năm là được đi học lái xe. Khi đã là tài xế, mày thấy đấy thiên hạ có ai dám ngồi uống bia hơi cả chục vại như họ nào, đi xa thì cơm bưng nước rót…
- Tao điên đấy! kệ tao !
Lúc bấy giờ tao chỉ muốn tống cổ nó ra ngoài. Thằng Hồng vẫn nài nỉ thuyết phục tao :“ Mày từ bỏ chuyện học hành đi, đừng viển vông hão huyền nữa.” nó còn một thôi một hồi nào là bố mẹ tao nuôi ba đứa em ăn học cũng kiệt sức rồi và cũng như mọi người nó nhất định không tin tao học được, nhưng nó còn dám nói thẳng ra.v.v.
Rồi nó rủ tao đi ăn, uống cốc bia cho thanh thản đầu óc. Hai thằng chở nhau bằng xe đạp lên tận Lý Quốc Sư vào nhà hàng đặc sản, chà chà từ bé đến giờ tao mới bước chân vào đây lần đầu và cũng lần đầu tiên tao được thưởng thức món chim ngói quay cùng vài ba món nữa rất ngon. Hồng ra quân trước tao có một năm mà giờ khá thế, tiền có vẻ rủng rỉnh lắm. Hai thằng vừa ăn vừa ôn lại chuyện đơn vị, chuyện Phong Điền, Hương Trà xưa, lúc ra về nó dúi vào tay tao mấy chục đồng, nhưng tao nhất quyết không nhận.
Hôm sau tự nó làm cho tao cái đơn xin việc, đến bảo tao ký vào còn các việc khác để nó lo, nó còn mang đến một bao gạo khoảng 5kg và nói :” Tao làm nghề vận tải lương thực, hàng ngày chỉ quét gạo vãi trên thùng xe cũng đủ ăn, hơi sạn một tí chịu khó nhặt , gạo bây giờ quí lắm.”
Tao biết, giờ với gia đình tao cái gì không quí, nhưng tao dứt khoát không nhận và nói với nó :” Đi nhậu với mày thì được, nhưng tiền và gạo dứt khoát tao không lấy, mày mang về đi .” Hồng biết tính tao khí khái ( bây giờ họ gọi là sĩ ấy) đành cầm về nhưng vẫn để lại lá đơn xin việc lại cho tao, nó nói trước khi về :
- Mày nghĩ kỹ đi, nếu định đi làm thì ký vào đơn , bảo đảm với mày tao xin được việc cho mày.
Mấy ngày liền nằm nhà tao tìm lục đống sách cũ của các em để lại, nghiền ngẫm mớ kiến thức mà tai ù đặc, mới thấy kiến thức của mình rơi vãi quá nhiều. Giờ đi học lại đúng cũng không phải chuyện đùa. Cầm tờ đơn thằng Hồng viết sẵn tao lung bung suy nghĩ chưa biết tính sao thì nó lại đến. Nó chạy qua gian bếp chào mẹ tao rồi nhảy vào nhà , nhìn tao bên đống sách thăm dò. Cái thằng nó vẫn thế, vẫn nhiệt tình bồng bột nhưng chu đáo với anh em, mấy hôm nay cứ đi làm về là chạy đến nhà tao, tao cũng biết nó lo và thương tao. Ngày trong Nam, khi tao xuống đồng bằng cánh Nam lên muộn, không có tin tức gì, anh em bảo nó đã khóc làm như tao chết rồi ý. Tiên sư cái thằng bây giờ vẫn thế !
Nhìn đống sách cũ trên giường nó bảo :” Thôi đừng điên nữa Thuấn ơi ! Đi làm đi cho xong”
Nghe nó nói tao lại muốn khùng nhưng kìm lại vì sâu xa nó cũng vi mình, tao bảo nó :” Mày để tao điên nốt năm nay, năm sau nhờ mày lúc ấy tao sẽ gọi, còn bây giờ mày về đi !”
Hông lẳng lặng ra về, tao xuống bếp đã thấy túm “gạo sàn xe” để ở góc, biết là của nó lén đưa cho mẹ . Ôi Hồng ơi !
Hôm sau tao lại cầm giấy mò lên tận sở giáo dục, bác bảo vệ chỉ cho phòng giám đốc là tao đi thẳng vào gõ cửa. Cánh cửa mở ra, bác giám đốc nhìn thấy tao nở nụ cười tươi như đã quen lâu rồi ý. Vừa kéo tao vào bác vừa nói :
- Chào đồng chí ! Lại có kế hoạch quân sự gì với sở hả ? Chúng tôi đã triển khai cho các trường tập các nội dung quân sự theo chương trình…._ Ôí giời ơi ! Ông ấy cứ tưởng tao là lính bộ tư lệnh thủ đô sang làm việc với sở.
Khi hiểu ra, ông gật gù ngẫm nghĩ, rồi nói :” Người ta không nhận cũng có lý của họ đấy ! Nhưng thôi, tôi sẽ giải quyết trường hợp của cậu, quan trọng là cậu có học được hay không thôi.”
Ông viết cho tao mấy chữ xuống trường, rồi chúc tao cố gắng học và thành công.
Ông hiệu trưởng cầm mảnh giấy của giám đốc sở, phân vân một lát rồi hỏi :
- Cậu định muốn vào lớp nào?
- Tùy thầy thôi ạ, thầy xếp vào đâu thì em học ở đó.
- Khó là tớ xếp cậu vào đâu đều không ổn cả, vì các giáo viên chủ nhiệm lại cho là tớ thế này thế nọ, làm khó họ, thật tình họ không muốn lớp của họ có học sinh quá lứa như cậu, họ khó sử mà, cậu hiểu điều đó không? Cậu cứ đề xuất thì dễ hơn cho tớ, khách quan mà !.
- Thế thầy cho em vào lớp F_ Tao cũng tính vào lớp F do cô H làm chủ nhiệm, cô dạy môn tiếng Nga, cái môn tao sợ nhất, vào lớp này hy vọng trông cậy vào sự “ chiếu cố” của cô. Chứ thực tao cũng chả có một tí liên hệ nào với cô ấy.
Thầy hiệu trưởng ghi vào giấy rồi chỉ cho tao xuống lớp. Tao cầm giấy không xuống lớp mà xin phép ông hai ngày sau lên lớp, để tao còn chuẩn bị sách vở.
Ông đồng ý !
Cả nhà mừng cho tao, cái thằng điên ! Mỗi người lo cho tao một chút, người cây bút, người tập vở.v.v..Thằng Hồng mua cho tao một đôi dép nhựa gia công mầu nâu đỏ, nó bảo :” Chịu chơi nhất Hà Nội đấy ! Tao sắm cho mày để tán các cháu cùng lớp cho ngon .” Bố sư nó, có vẻ nó chưa hết “cay cú” cái chuyện tao đi học.

Đêm trước hôm lên lớp tao nằm thao thức, cứ mường tượng ra cái cảnh đến lớp chẳng giống ai mà ngại, chẳng biết thầy cô và lũ trẻ kém mình 6,7 tuổi họ nghĩ gì khi thấy trong lớp xuất hiện một thằng lính luống tuổi ….Mừng, lo, buồn lẫn lộn mày ạ !
***
Buổi đầu đến lớp buồn cười lắm ! Tao lẳng lặng vào ngồi vào cái bàn cuối cùng của lớp 10 F. Cả lớp học sinh đang túm năm , tụm ba đùa nghịch, tán chuyện, thấy tao vào, không ai nói gì, lẳng lặng tự đi về chỗ của mình ngồi im thít. Cả lớp ngồi ngay ngắn trật tự, một vài cô cậu liếc trộm về phía tao ngồi rồi rì rầm bàn tán. Sau này, khi đã quen biết, chúng nó mới bảo :” Lúc ấy tụi em cứ tưởng anh là giáo viên ở trên xuống dự giờ “. Tưởng gì nữa ! Giống quá đi còn gì. Hôm ấy tao mặc khá bảnh, áo sơ mi trong quần, dép nhựa nâu gia công của thằng Hồng, cái cặp sách kiểu gấp thường thấy ở các viên chức quèn hay mang của ông già cho, trông khác gì anh giáo trẻ mới ra trường. Chúng nó sợ và tưởng là phải.
Giờ học đâu tiên là giờ lý, một cô giáo chạc 40 bước vào, sau khi chào cả lớp cô hỏi ngay :” Em nào là Thuấn ?” , tao đứng lên. Sau đó cô giới thiệu tao với toàn lớp, cuối cùng cô kết luận :” Anh Thuấn đi bộ đội về bỏ học đã lâu, nay học lại sẽ rất khó khăn, mong các em sẽ chia sẻ giúp anh Thuấn trong học tập để đuổi kịp các bạn trong lớp. Riêng Thuấn, em cũng xác định cần thời gian bao nhiêu để kịp các bạn trong lớp?”
Thưa cô ! Cho em hai tháng ạ và rất mong các bạn giúp đỡ thêm tôi trong học tập _ Tao trả lời chân thành , mạch lạc. Cả lớp nhìn tao lạ lắm, những tiếng cười rúc rích và cũng không ít ánh mắt chia sẻ mến phục nhìn tao như một người anh, chủ yếu là lũ con gái. Tao như được giải tỏa, như không còn cách trở , xa lạ nữa giữa cái lớp 10 F ngày ấy.
Tao bắt đầu lao vào học , chăm chỉ miệt mài nhưng lạ là tối thuộc lầu hết bài rồi thế mà sáng ra quên tiệt. Cái đầu thằng lính bao năm nay vẫn quen với nhịp gấp gáp từ cuộc chiến, mọi điều đến rồi đi , sống và chết, bại và thắng, gian khó, mất mát hàng ngày đi qua với mỗi thằng lính, bấy giờ cũng phải biết cách quên để tiếp tục tồn tại. Có chăng đọng lại trong ta tình đồng đội….

Thuấn vẫn ngồi trước tôi nhưng cái dáng vẻ của ông Vụ trưởng không còn nữa. Anh lính K10 E4 xưa lại hiển hiện khi chúng tôi nhắc về quá khứ, những thằng lính đoàn Phong Quảng năm nào bám trụ ở Phong sơn, Cổ Bi , ở sông Bồ, làng Huyền. Chuyện giữ chốt mùa mưa 1973, chuyện bắn tỉa, giành giật từng tấc đất….Mãi chúng tôi mới trở lại câu chuyện đi học của Thuấn được.

Dần dần rồi tao cũng quen và cũng theo được lớp trẻ. Suốt 2 tháng trời cái bà dạy lý không hề nhắc nhở gì đến tao. Đúng thời hạn bà ấy bắt đầu gọi tao lên kiểm tra bài đầu giờ, lần đầu bị kiểm tra tao cũng trả lời tàm tạm. Tưởng hôm sau yên, đâu ngờ bà ấy lại gọi kiểm tra tao tiếp, cứ thế suốt 6 buổi liền mày ạ, cứ đền giờ lý là tao đều bị kiểm tra và cả 6 lần tao đều đạt yêu cầu, có đôi lần đạt khá nữa. Từ đấy về sau tao mới được trở lại bình thường như các học sinh khác. Với các môn khác tao cũng đều được các giáo viên chú ý và mỗi người có một cách giúp tao những với cô giáo dậy Lý thì ấn tượng nhất. Sau này tao nghe lũ học sinh chúng nó kể là mỗi lần thấy trò lười ở các lớp khác, bà ấy đều mắng :” Được học mà không chịu học, sang lớp F mà xem ….” .

Một năm đèn sách trôi nhanh, thi đại học tao vượt điểm chuẩn vào trường cao nhất lúc ấy là Đại Học Bách khoa 2 điểm, chưa phải dùng đến chế độ ưu tiên bộ đội cũ. Nhưng chờ mãi không thấy gọi trong khi các trường chúng nó có giấy gọi cả. Sốt ruột tao lên bộ Đại học hỏi, mới hay tao nằm trong danh sách dự bị đi học nước ngoài. Năm 1978 tình hình hai đầu đất nước căng thẳng, ở Tây Nam đã đánh nhau rồi, nhiều học sinh lại phải ngưng học, trong đó có cả những đứa có điểm đi nước ngoài, họ giữ tao để thay những vị trí khuyết do phải ra trận. Nghĩ mà buồn quá, lại một lứa đàn em phải ngưng học để ra trận…Đất nước ơi!
Mẹ tao dứt khoát không muốn tao đi xa nữa, dù đó là Liên Xô, là nơi người ta bảo sung sướng . Bà không muốn xa tao một lần nữa, chiều mẹ, tao lên bộ đại học rút hồ sơ về học K19 Đại học giao thông . Thế mới ngấm , mới hiểu nỗi lòng mẹ, chạnh lòng nghĩ tới những bà mẹ hôm nay tiễn con ra trận…
(Thuấn hiện là vụ trưởng một vụ ở bộ giao thông vận tải.)
Câu chuyện ghi lại ở quán XƯA _ 65 Phùng Hưng Hà Nội_ 31/8/2009
Viết bởi : Phong Quảng _ TP.HCM 10/09/2009

Ảnh tác giả.

Tác giả Phong Quảng chính là Nguyễn Khắc Việt  (cựu học sinh K7 trường VHQĐ Nguyễn Văn Trỗi) là bạn quen của nhiều anh em trường ĐH Giao thông.

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009

Thư giãn